MÁY ẢNH MA ÁM - Trang 129

gió lớn. Rốt cuộc người có gan nhất vẫn là Lưu Tịnh, cố ý tìm lấy
chiếc mắc áo từ từ kéo rèm cửa lên. Nhưng bên ngoài thì chẳng có
gì hết.

Đột nhiên lại có ánh chớp, tôi lại vẫn nhìn thấy con ma nữ tóc dài

đó đang bay bổng ngoài kia. Tôi chỉ thẳng ra phía ngoài: "Các cậu
xem, ở đằng kia kìa".

Nhưng chỉ nghe thấy Lưu Tịnh thở hơi dài: "Chị à, bọn em sắp

bị chị doạ đến chết rồi đấy, cậu mới là ma nữ ý".

Tôi không hiểu gì hết: "Cậu nói gì cơ?".

Triệu Lệ nói tiếp: "Lúc nãy bọn mình đang trong phòng đọc sách,

tự nhiên nghe thấy ngoài kia trời mưa rất to, mới nghĩ ra quần áo
giặt sáng nay vẫn còn phơi ở ngoài sân, đang định lên lấy xuống,
đứng trước cửa phòng cậu thì nghe thấy tiếng kêu của cậu. Làm gì
có ma đâu? Đó là chiếc váy trắng của Lưu Tịnh ngoài dây phơi còn
phơi, bộ tóc giả của mình nữa".

Tôi nhìn bọn họ chạy ra ngoài rút quần áo trong tôi lại cảm thấy

thật xấu hổ. Tuy là như thế nhưng khi nhìn thấy Lưu Tịnh cầm
chiếc váy bị ướt sũng tôi vẫn thấy lo lắng và lùi lại vào góc tường.
Đợi đến lúc bọn họ cất dọn xong lại bước vào phòng nhìn thấy tôi
như đứa ngốc đứng đơ người ở đó, Lưu Tịnh liền đến gần và sờ
lên trán tôi: "Cậu bị doạ quả thật không nhẹ. Vừa mới thuê được căn
nhà vừa ý mà sao cậu lại trở thành như vậy chứ?".

"Thôi hôm nay bọn mình ngủ ở đây vậy, ở bên ngoài vừa mưa vừa

sấm chớp, không thể để cậu ấy ở một mình được". Triệu Lệ cũng
tiến gần đến, vuốt tóc tôi, tôi cảm thấy thật áy náy: "Đều là lỗi
của mình, hay đa nghi hại các cậu ngủ cũng không ngon".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.