MÂY BAY QUA TRỜI, EM QUA TIM TÔI - Trang 135

Nhưng việc này lại chưa kết thúc. Khi Cố Nam Đình kết thúc cuộc

họp buổi chiều, quay về văn phòng, Diệp Ngữ Nặc cứ nằng nặc đòi vào.

Hạ Chí không ngăn nổi, có chút lo lắng: "Cố tổng..."

Cố Nam Đình nhìn Diệp Ngữ Nặc, nói: "Cô ra ngoài trước đi."

Hạ Chí rút ra khỏi văn phòng như chưa từng xuất hiện, còn chu đáo

đóng cửa lại cho họ.

Cố Nam Đình uể oải ngồi xuống bàn làm việc, mở lời với một cốt

cách sang trọng, quý phái: "Nói đi."

Giọng điệu anh rõ ràng không chút lạ kỳ, nhưng lúc này Diệp Ngữ

Nặc lại thấy vô cùng châm biếm.

Cô ta kìm nén sự đau khổ khi bị nhìn thấu, định bao biện cho qua:

"Em đã ứng tuyển đúng trình tự bình thường, thông qua vòng đầu, đối với
đợt tập huấn cũng đặc biệt chuyên tâm, chỉ vì ước mơ được làm tiếp viên
hàng không. Tại sao anh lại cướp đoạt?"

Cố Nam Đình liếc nhìn cô ta vẻ lạnh nhạt, không có ý lên tiếng, toàn

thân toát ra vẻ thâm trầm khó hiểu.

Diệp Ngữ Nặc nén nước mắt, đau buồn nói tiếp: "Em nỗ lực hơn ai

hết, cũng không hề thua kém gì ai, sao anh lại không chịu cho em cơ hội?
Chính vì em là chị gái của Tiêu Ngữ Hành ư? Em chưa từng làm phiền nó,
anh Nam Đình, tại sao anh dường như luôn tỏ ra thù địch em?"

Năm đó, cô ta cũng tỏ bộ dạng đáng thương thế này. Xuất hiện một

cách tự ti, luôn cẩn trọng, dè dặt trước mặt anh, cung kính lễ phép, giống
như thật sự chỉ là một người bước vào công việc, cố gắng tiến lên vì ước
mơ của mình, ngay cả anh cũng suýt bị qua mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.