MÂY BAY QUA TRỜI, EM QUA TIM TÔI - Trang 186

Hạ Chí im lặng vài giây rồi hiếm khi nói bằng vẻ nghiêm túc: "Lúc đó

bọn tớ đang trên chuyến bay đi Cổ Thành, nghe cậu bị thương, Cố Nam
Đình lập tức ra lệnh mở cửa khoang, xuống máy bay, dẫn đến việc máy bay
bị trễ giờ. Trình Tiêu, nếu cậu nhìn thấy dáng vẻ anh ấy mất bình tĩnh, chạy
về phía tòa nhà của hãng, nhất định sẽ tin rằng anh ấy đã thích cậu rồi."

Khi tớ tỉnh dậy, nhìn thấy trong ánh mắt anh ấy nhìn tớ sự quan tâm và

mong chờ, tớ cũng tưởng rằng anh ấy đã thích tớ. Nhưng lý trí nhắc nhở, từ
Phỉ Diệu đến Nghê Tiêm,tớ là người có thế giới tình cảm phong phú trong
mắt anh ấy, sẽ không phải là lương nhân. Nếu đã thế, tớ hà tất phải tự mình
đa tình?

Trình Tiêu trả lời: "Tớ sẽ không quan tâm người khác nói thế nào, tớ

chỉ tin cảm nhận của mình. Thà bị chậm trễ chứ cũng không muốn bị phụ
bạc."

Cô đúng là người như vậy. Dù người khác nhìn thế nào cũng tuyệt đối

không phá vỡ tiết tấu của mình. Còn Hạ Chí cũng cho rằng, nếu Cố Nam
Đình động lòng thật thì nhất định sẽ kiên trì. Tình cảm không lâu dài thì
không cần cũng được.

Hạ Chí quan tâm hỏi: "Vết thương thế nào, có ảnh hưởng đến bay

không? Giấu mẹ nuôi và bố hả?"

"Họ đã không thể đau thay tớ thì sao phải làm họ lo." Trình Tiêu an ủi,

"Chỉ bị thương ngoài da, đang lành lặn rất tốt, ra viện rồi bắt đầu bay lại."
Sau đó cô hỏi: "Bên đó công việc cậu thế nào rồi?"

Hạ Chí trả lời rất ngắn gọn: "Không biết, đều là Cà Phê phụ trách, tớ

chỉ lo chăm cô em gái kia thôi."

Trình Tiêu không nhịn được thầm nghĩ: Đây là lúc Cà Phê sắp kế thừa

công việc chăng? Sau đó, cô gọi cho Cố Nam Đình: "Nghe Hạ Chí nói em
gái anh gặp rắc rối ở Cổ Thành hả?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.