MÂY BAY QUA TRỜI, EM QUA TIM TÔI - Trang 439

tổng?"

Cố Nam Đình đã đến gần, anh ngồi xổm xuống góc bên ngoài buồng

lái, cạnh Trình Tiêu, "Là anh, nói anh biết em thấy khó chịu ở đâu?"

Trình Tiêu nhắm nghiền mắt, không phản ứng nghe, chỉ mỗi hàng lông

mày cau chặt biểu hiện cô bị thương, mà còn rất đau.

Thời Minh cuống đến mức phát khóc: "Trình Tiêu do thân máy bay

rung lắc đã té ngã, phần đầu đập vào góc nhọn của cửa buồng lái. Ban nãy
có mấy phút như ngất đi, mới tỉnh lại, nhưng không hề nói gì, chúng tôi
cũng không dám động vào cô ấy."

Lâm Nhất Thành đã xác nhận xe cấp cứu sắp tới ngay qua vô tuyến

điện, anh ta quay lại bảo Cố Nam Đình: "Ngoài phần đầu ra, eo chắc cũng
bị va đập nên mới không dậy được, Cố tổng, anh khoan đừng động vào cô
ấy."

Trình Tiêu không có vết thương ngoài da rõ ràng, cũng không chảy

máu, nhưng chính vì thế mà Cố Nam Đình càng lo lắng hơn. Tay anh
không dám siết mạnh, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Trình Tiêu, thậm chí
không dám nhấc tay cô lên, ánh mắt tràn ngập sự thương xót dừng ở phần
trán lấm tấm mồ hôi của cô, giọng anh khàn khàn: "Là anh, em có nghe
được không? Nếu nghe thấy thì phản ứng một chút nhé, Trình Trình?"

Một giây, hai giây, năm giây... Trình Tiêu mới có phản ứng, cô khẽ

khàng cau mày lại khi hơi thở vẫn còn dồn dập, cùng lúc đó, bàn tay được
anh nắm lấy cũng khẽ nhúc nhích.

Cố Nam Đình trong tích tắc cảm thấy tròng mắt nóng lên, anh kiềm

chế, quỳ một gối xuống trước mặt Trình Tiêu, dùng ngón tay lau mồ hôi
trên trán cô, ra lệnh với giọng kiên định: "Bác sĩ lên máy bay ngay, em hãy
kiên trì một chút, hãy nói đồng ý đi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.