MÂY BAY QUA TRỜI, EM QUA TIM TÔI - Trang 440

Trình Tiêu vẫn nhắm nghiền mắt, nhưng tay cô nhẹ nhàng đáp lời anh.

Cố Nam Đình cố giữ giọng bình tĩnh: "Anh xem vết thương trên đầu

nhé." Vừa nói vừa buông tay, một tay áp lên má cô giữ lấy đầu cô, tay kia
vô cùng dịu dàng xoa lên gáy, sờ thấy một chỗ sưng to tướng.

Ý thức của Trình Tiêu dần hồi phục, cô chậm rãi mở mắt, an ủi anh

bằng giọng nhỏ như muỗi kêu: "Không sao."

Nếu không phải anh gắng sức kiềm chế, nước mắt nhất định đã rơi rồi.

Cố Nam Đình nghiêng người hôn lên trán cô, khàn giọng nói: "Đương
nhiên sẽ không sao, Trình Trình của anh là cô gái dũng cảm nhất."

Cũng không biết do cuống quá mà đổ mồ hôi, hay bị cảm động đến

phát khóc, Thời Minh đứng dậy lau mặt, anh ta nói: "Tôi ra cửa khoang trợ
giúp bác sĩ lên máy bay."

Sau khi nhân viên y tế lên máy bay, dưới sự giúp sức của Cố Nam

Đình và Lâm Nhất Thành, họ đưa Trình Tiêu lên cáng. Nhưng vị trí Trình
Tiêu ngồi quá chật hẹp, không thể nào di chuyển bằng phẳng, thế nên trong
quá trình di chuyển khó tránh khỏi làm cô thấy đau đớn hơn, nhưng cô vẫn
không nói một lời.

Cố Nam Đình thương cô vô cùng, nhưng không thể làm gì hơn cho cô.

Trên đường đến bệnh viện, anh chỉ nắm tay Trình Tiêu, một câu an ủi cũng
chẳng thể thốt ra. Trình Tiêu như cảm nhận được tâm trạng bất lực của anh,
tay cô hơi nhúc nhích mạnh hơn, nắm lại tay anh.

Trong tích tắc, Cố Nam Đình gần như nước mắt lưng tròng. Anh sực

nhớ ra trong quỹ đạo thời gian bình thường, máy bay của công ty quả thực
có bị sét đánh một lần. Nhưng anh bất lực nghĩ: Đó rõ ràng là một chiếc
máy bay bị ảnh hưởng thời tiết mà phải bay sang sân bay dự bị ở sân bay
thành phố A, lúc đó một trăm ba mươi chín người gồm cả tiếp viên và bảy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.