MÂY BAY QUA TRỜI, EM QUA TIM TÔI - Trang 467

Về phương diện điều tra vụ án, Cố Nam Đình không thể giúp được gì.

Đặc biệt là sau khi không thể ngăn chặn vụ án Song Thập, một thời gian
anh đã mất đi niềm tin về việc thay đổi "lịch sử", không muốn nhúng tay
vào nữa. Còn về những hành động bất thường của mình, anh chỉ giải thích
đơn giản với Phùng Tấn Kiêu rằng: "Trực giác của anh chỉ cho rằng Hách
Nhiêu đột nhiên mất liên lạc với mọi người là đang gặp nguy hiểm, hy
vọng nhanh chóng tìm thấy cô bé để giúp cô ấy tránh được nguy hiểm,
không ngờ kết quả lại thế này. Nếu cậu cho rằng tôi đáng nghi thì có thể
điều tra tôi."

Phùng Tấn Kiêu nghe câu trả lời qua loa đó nhưng người đàn ông

trước mặt anh ngay từ lúc quen nhau đã cao ngạo lạnh lùng, sắc bén lúc này
dưới cằm đã mọc đầy râu, vẻ mệt mỏi tiều tụy khó che giấu đã thể hiện anh
đang vô cùng đau khổ và tự trách vì không thể ngăn chặn việc Hách Nhiêu
gặp nạn. Do tin tưởng, Phùng Tấn Kiêu chấp nhận lời nói của anh, chỉ hỏi:
"Anh còn gì có thể nói với em không?"

Cố Nam Đình nghĩ kỹ lại nhưng mãi không nhớ ra có cảnh sát nào hy

sinh vì vụ án này không, anh day day thái dương, nhắc nhở: "Các cậu
cũng... chú ý an toàn."

Phùng Tấn Kiêu vỗ vỗ vai anh, "Anh về nghỉ ngơi đi, nếu Tiêu Dập về

nước, em sẽ nói với anh ấy."

Nhưng không cần bất kỳ ai phải khó xử.

Khi Tiêu Dập về nước, anh ta nhận được lá thư của Hách Nhiêu để lại

do Hạ Hi chuyển giao.

Đó là một lá thư ngắn gọn, chỉ nói với Tiêu Dập:

"Anh Tiêu, tha thứ cho em vì đã che giấu nguyên nhân thực sự của

việc em sốt cao, đó là do em đã bị mắc chứng bại liệt. Trở thành một cảnh
sát nhân dân là mơ ước của em, để có thể thực hiện nó, em tạm xin thôi học

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.