MÂY BAY QUA TRỜI, EM QUA TIM TÔI - Trang 480

cũng từng trách Tiêu Dập. Thế nhưng khi anh bình tĩnh lại thì nhận ra Tiêu
Dập không hề làm sai chuyện gì. Là một người bạn bình thường, đối với
Hách Nhiêu, thực ra anh ta cũng đã sắp xếp thỏa đáng nhất.

Nếu thật sự phải trách thì Cố Nam Đình chỉ trách mình không nói rõ

hơn một chút. Dù sao đứng ở góc độ của Tiêu Dập, nói chính xác thì bất cứ
người nào nhìn sự việc này, dưới chỉ thị kỳ quặc của anh, cũng sẽ không
nghĩ đến hậu quả lại nghiêm trọng như thế.

Mười tháng mất liên lạc với Hách Nhiêu, sự dằn vặt của Tiêu Dập

chắc không ít hơn bất cứ người nào biết vụ án Song Thập. Ngược lại, sự ra
đi lặng lẽ của Hách Nhiêu, sự kín kẽ như bưng của Cố Nam Đình và Phùng
Tấn Kiêu, đều có thể khiến Tiêu Dập cảm thấy bản thân bị bỏ rơi, mà anh ta
lại không rõ nguyên do.

Cố Nam Đình ngồi xuống đối diện anh ta, mặt không biến sắc cạn một

ly rượu như tự phạt mình, "Tôi không có tư cách nói đến tha thứ."

Tiêu Dập không truy hỏi, như đã sớm chấp nhận việc gánh hết mọi tội

lỗi, "Chẳng sao, dù sao những gì đã xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Mọi người
đều đã bàn bạc hết rồi, tôi không còn gì để nói."

Tiêu Dập không đoán ra vụ án Song Thập, nhưng cũng không tin Hách

Nhiêu chỉ vì bị liệt mà nghỉ học, anh đã đoán ra sự đồng lòng che giấu giữa
họ. Cho rằng bản thân làm sai, nên mọi người mới đối xử như vậy.

Cố Nam Đình bỗng đứng bật dậy, túm cổ áo anh ta, nói to trong tiếng

nhạc: "Không còn gì để nói là thái độ của cậu? Dù chúng tôi đã bàn bạc với
nhau, cậu không định tìm hiểu nguyên nhân à? Tiêu Dập, cậu làm phí hoài
mong đợi của tôi!"

Cảm xúc kìm nén mười tháng qua của Tiêu Dập đã bùng nổ, anh ta

huơ tay đấm Cố Nam Đình một phát rất mạnh, "Thế thì sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.