MÂY BAY QUA TRỜI, EM QUA TIM TÔI - Trang 500

Nghe giọng điệu bỡn cợt của cô, Trình Hậu Thần hừ một tiếng, "Giúp

bố? Bớt cản đường bố đã xem như con là con ruột bố rồi."

"Bố nghe thấy rồi hả?" Trình Tiêu cười, "Ai bảo con không cần mẹ kế,

chỉ muốn sống cùng bố mẹ ruột làm chi, không sử dụng âm mưu thì khó mà
đạt được mục đích, bố đừng để bụng."

Trình Hậu Thần làm bộ đánh vào đầu cô, tay buông xuống lại biến

thành xoa đầu, "Cũng may không tới mức chẳng thể cứu vãn."

Trình Tiêu đả kích, "Cũng may bố chưa làm gì sai, nếu không mẹ con

không biết phải quét bố ra khỏi cửa bao nhiêu lần."

Trình Hậu Thần thở dài, "Đặt vào hoàn cảnh bà ấy mà nghĩ thì, nếu

như mẹ con lén bố qua lại với người đàn ông có ý đồ với bà ấy thì bố cũng
muốn giết bọn họ đấy."

Trình Tiêu cười nhạo bố mình thẳng thừng, "Trời đất ơi, diễn vai

người đàn ông bá đạo máu lạnh đó hả, con sùng bái bố rồi đó."

Tối đó Trình Tiêu ăn cơm cùng Tiêu Phi, hỏi mẹ: "Lão Trình nói mẹ

lại không chịu đi tái khám à?"

Tiêu Phi thờ ơ, "Ông ấy lắm chuyện thôi. Sức khỏe mẹ mà mẹ không

rõ hay sao? Cần ông ấy dốc sức à?"

Trước kia Trình Tiêu chắc chắn sẽ để mặc cho bà giải tỏa, nhưng lần

này thì, "Mẹ phũ với bố bao lần rồi, nếu là trước đây bố sẽ cãi vã ầm ĩ động
trời, nhưng giờ thì bố đã nhẫn nhịn, không phải vì mẹ từng bệnh, mà là bố
muốn níu kéo mẹ." Đến khi kể hết chuyện Nghê Nhất Tâm vì lão Trình đề
nghị không gặp nhau nữa, bà ta đã đuổi theo đến tận nhà họ Trình, Trình
Tiêu hỏi: "Mẹ có thấy chút cảm động nào không?"

Tiêu Phi quay mặt sang bên, hất cằm: "Ai thèm!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.