Cuối cùng, khi tháng mười một tuyết rơi, ba tháng cũng đã qua, Trình
Tiêu nghênh đón sát hạch lần hai. Hôm đó Cố Nam Đình không ngồi ở
khoang VIP, mà là trực tiếp vào buồng lái với thân phận tổng giám đốc
Trung Nam.
Việc bay không thuận lợi như lần trước, vì có tuyết rơi nên chuyến bay
ban đầu bị trì hoãn, bay đến chuyến thứ ba phải hạ cánh xuống thành phố
A, do mặt tuyết phản quang nên không nhìn rõ đường băng, làm tăng thêm
độ khó của tiếp cận không chính xác.
Thanh tra viên đã nói: "Có thể xin tiếp cận chính xác."
Cố Nam Đình cũng nói: "Đoạn bay sau hãy tiến hành tiếp cận không
chính xác."
Trình Tiêu lại chỉ xác nhận với thanh tra, "Đường băng số 19? Có lệnh
hạ cánh không?"
Kiên trì và cố chấp thực hiện tiếp cận không chính xác.
Thanh tra viên ngồi ghế phải quay lại nhìn Cố Nam Đình, tỏ rõ ý dò
hỏi.
Cố Nam Đình nhổm người lên nhìn mặt đất, nhưng nhìn không rõ.
Nếu là người khác, anh nhất định sẽ chỉ thị chấp hành tiếp cận chính xác,
nhưng vì phi công là Trình Tiêu, anh không trả lời ngay.
Nhìn thấu sự do dự của anh, Trình Tiêu nói: "Thông tin sân bay bốn
chặng tôi đều tìm hiểu, có thể hạ cánh xuống đường băng số 19."
Trừ việc giả vờ không biết bệnh tình của Tiêu Phi ra, cô chưa từng
khuất phục trong vấn đề bay.
Cố Nam Đình ngẫm nghĩ, gật đầu ra hiệu với thanh tra.