MÂY BAY QUA TRỜI, EM QUA TIM TÔI - Trang 687

Đó là kiến nghị tránh va chạm, nhắc máy bay hạ độ cao. Nhưng Cố

Nam Đình lại không thể căn cứ vào huấn lệnh này để làm gì được. Trán cơ
phó đã rịn mồ hôi, nếu Cố Nam Đình chỉ là cơ trưởng, không phải tổng
giám đốc, thì anh ta nhất định sẽ không nhịn được mà hỏi: "Làm sao đây?"

Cố Nam Đình không hoảng loạn, anh báo cáo tình hình trước đó với

kiểm soát viên, xin đảm bảo cho đường bay "sạch", giây sau, anh thông báo
cơ phó tiến hành phát loa trên máy bay, yêu cầu hành khách ngồi yên vị,
đồng thời cài dây an toàn. Máy bay lúc này tiến vào những tầng mây, cùng
lúc các thông tin đứt quãng, máy bay như gặp phải dòng khí lưu rất nặng,
xóc nảy liên tục.

Cố Nam Đình đã bay bảy năm, chưa từng trải qua sự xóc nảy nặng nề

như vậy. Bây giờ nhớ lại vẫn thấy run sợ, "Có một tích tắc, anh đã tưởng
máy bay sẽ rơi."

Ngay cả anh là cơ trưởng đầy kinh nghiệm cũng nghĩ như thế, huống

hồ gì là hành khách. Thế nên dù Cố Nam Đình không có cơ hội, cũng
không có thời gian ra khoang hành khách, cũng hoàn toàn có thể tưởng
tượng được cảnh hành khách náo loạn, hoảng sợ.

Cố Nam Đình ngừng một lát rồi tiếp tục: "Anh cố hết sức để máy bay

ổn định, giữ hướng bay thẳng, nhưng trong lúc đó, cánh máy bay hình như
mất hiệu lực, máy bay như một tấm sắt nặng nề, hoàn toàn không thể kiểm
soát. Cơ phó không ngừng kêu gọi kiểm soát viên, điện đàm lại như bị câm,
hoàn toàn không có phản ứng gì."

Khi máy bay xuyên qua tầng mây, sự xóc nảy giảm dần, Cố Nam Đình

sực phát hiện ra hình như độ cao đã thay đổi, mà tầm nhìn phía trước cho
thấy một ngọn núi. Nếu anh không kịp thời phản ứng, tiếp tục bay với tốc
độ và độ cao như trước, thì sẽ gặp nguy hiểm đâm vào núi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.