MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 89

Bất giác Ngọc thấy căng thẳng. Ngay lúc đó Chiến cũng quay sang.
- à, cô cũng đến đây?
Ngọc cười:
- Tôi cũng vừa định hỏi anh đấy.
- Cô cũng đạo cơ đốc.
- Vâng, nhưng không ngoan đạo lắm.
- Trái lại tôi rất tin Chúa. Tôi chưa chết, có ngày hôm naỵ Tôi nghĩ là đều
do ân điển của Thượng đế.
- Vậy là anh đã hay hơn tôi rồi.
Số người vào dự lễ càng lúc càng đông. Chẳng mấy chốc đến giờ hành lễ.
Câu chuyện họ tạm ngưng lại. Hình như sự gặp gỡ của hai người là tình cờ,
nhưng hình như cũng là định mệnh.
Sau lễ bước ra, thì nắng đã ngập đầy sân.
Thù Chiến nhìn Ngọc hỏi:
- Dùng cơm trưa với tôi chắc chẳng trở ngại gì chứ?
- Trở ngại thì không. Ngọc cười nói - Nhưng mà bây giờ anh nổi tiếng quá,
tôi sợ nhiều người họ dòm ngó.
- Vậy thì cùng đi với tôi.
Chiến nói và vẫy chiếc taxi.
- Anh định đưa tôi đi đâu vậy?
- Đến nhà tôi. Chiến nói một cách tự nhiên - Tôi sẽ nấu bếp. Tôi biết làm
cái món hủ tiếu bò kho.
- Anh cũng biết nấu nữa à?
- Những con người chúng tôi cái gì lại không biết?
Ngọc yên lặng. Chiến cười hỏi:
- Nghe nói người bạn của cô cũng giống tôi lắm phải không?
- Hình dạng thì giống, nhưng bản chất khác nhau. Nhưng anh hỏi chuyện
đó làm gì?
Chiến yên lặng, đã đến nhà Chiến.
Bước vào nhà là cả một sự ngạc nhiên. Trong cái không gian rộng khoảng
bốn mươi mét vuông, vật dụng trang bị toàn bằng tre, trúc và mây. Chỉ có
các máy móc là bằng kim khí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.