MÂY TRÔI VỀ PHÍA CUỐI TRỜI - Trang 11

- Mời anh uống nước. Anh tìm mẹ tôi có việc gì không?
Anh không vội trả lời câu hỏi của cô mà tự giới thiệu:
- Tôi tự giới thiệu tôi tên Bình, còn cô?
- Cứ gọi tôi là Thảo Vi.
- Ồ! Một loài cỏ non bé nhỏ. Tôi nói có đúng không?
- Tùy anh, tôi không rành lắm việc phân tích tên con gái, chắc đó là nghề
của anh.
Bình thản nhiên. Anh không hề tỏ ra buồn phiền trước câu nói móc họng
của Thảo Vi. Bình bưng tách nước đưa lên môi hớp một ngụm rồi đặt
xuống bàn.
- Cô pha trà ngon quá. Trà Bảo Lộc phải không cô?
Thảo Vi nhếch môi cười:
- Sao việc gì anh cũng rành hết vậy. Ba tôi rất thích uống trà nên mẹ tôi
thường gởi mua tận Bảo Lộc.
- Mẹ cô chắc là đẹp lắm? Hình như cô giống mẹ thì phải?
- Ồ! Anh kiêm cả nghề thầy bói nữa à? Điều này có thể anh đoán đúng. Ba
thường bảo tôi là rất giống mẹ, còn Yên Trang có nét giống ba hơn.
Bình nheo mắt:
- Yên Trang là ai vậy?
- Nhỏ em gái của tôi. Sáng nay nó đến trường rồi.
- Cô bé đó chắc là học giỏi. Còn cô, sao cô lại ở nhà?
- Tại vì tôi học buổi chiều. Anh tìm hiểu gia đình tôi hơi kỹ đấy!
- Mà cô học trường nào vậy ?
Anh chàng này thật là kỳ quặc, tự nhiên tới nhà người ta đoán mò đủ thứ,
lại còn thắc mắc này nọ nữa. Nhưng mắt anh ta thật đen và thật sáng. Ngay
cả nụ cười cũng rất lôi cuốn. Nói chung là một người đàn ông … thuộc
hàng nội chất lượng cao !
Thấy Vi ngần ngừ, Bình cất giọng đùa cợt:
- Không dám nói vì sợ tôi tới đó đón đường chớ gì? Yên chí, tôi sẽ không
làm điều gì mà cô chưa cho phép.
-Lần này thì anh đoan sai bét. Tôi nghĩ là anh không khi nào tới đó. Nếu sợ
anh sao tôi dám mời anh vô nhà?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.