MÊ CUNG ÁN - Trang 115

“Hai bức tranh này”, cuối cùng, ông nói, “đều mang mật ý liên quan đến
những di ngôn của Nghê Tuần phủ và vụ giết Đinh lão Tướng quân!”

Hồng Lượng, Đào Cam và Kiều Thái xoay ghế lại, ngồi đối diện với bức
tranh.

Mã Vinh bước vào. Y sửng sốt trước cảnh tượng lạ lùng này.

“Mã Vinh, mau ngồi đi!” Địch Công ra lệnh, “và cùng xem tranh với những
người am tường hội họa!”

Đào Cam đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, đến trước bức tranh phong cảnh
của Nghê Tuần phủ. Một lát, y quay lại, lắc đầu nói, “Thuộc hạ vốn nghĩ
vài câu đề tựa bằng tiểu tự có thể được ẩn trong đám lá cây hoặc trên nét
phác những tảng đá. Nhưng thuộc hạ không thể tìm ra nổi dù chỉ một ký
tự!”

Địch Công vẫn trầm ngâm giật dải tóc mai. Ông nói, “Đêm qua, ta đã cân
nhắc về phong cảnh đó suốt vài canh giờ, và sáng sớm nay, ta lại tỉ mỉ xem
từng phần trên bức tranh đó. Ta phải thú nhận rằng bức tranh này làm ta
thấy bối rối.”

Đào Cam vuốt hàng ria lởm chởm và hỏi, “Đại nhân, có thể nào có một tờ
giấy được giấu phía sau bức tranh, hoặc ở giữa lớp vải lót không?”

“Ta cũng đã nghĩ đến khả năng đó, bởi thế, ta đã soi bức tranh dưới ánh
sáng mạnh. Nếu có một tờ di chúc gắn giữa lớp vải lót, nó tất sẽ lộ ra.”

“Khi còn sống ở Quảng Châu”, Đào Cam nói, “thuộc hạ có học về nghệ
thuật ghép tranh. Thuộc hạ có thể gỡ bỏ hoàn toàn lớp vải lót và xem xét
bên trong khung kim tuyến chứ? Trong lúc đó, thuộc hạ có thể xác định
trục gỗ ở hai đầu tranh là rỗng hay đặc; cũng phải nghĩ đến chuyện Nghê
Tuần phủ giấu một mảnh giấy cuộn chặt bên trong.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.