MÊ CUNG ÁN - Trang 144

“Bản quan cho rằng”, Địch Công nói với vẻ tình cờ, “quả phụ của Nghê lão
thái công biết rõ bí mật mê cung ấy?”

“Thật đáng buồn!” Nghê kỳ than, “Đại nhân cũng đã biết là gia mẫu đã qua
đời từ khi thảo dân còn rất nhỏ. Thật không may! Gia mẫu mất sau một thời
gian dài bệnh nặng!”

“Thực sự là, ta muốn nói đến kế thất của Nghê đại nhân, kế mẫu của trang
chủ.”

Nghê Kỳ lại bật dậy khỏi ghế với một sự nhanh nhẹn lạ lùng. Vừa đi lại
trước mặt Địch Công, hắn vừa thao thao, “Cũng thật đáng buồn! Thật
không may khi lại phải nói về chuyện đó! Đại nhân cũng hiểu sẽ đau đớn
thế nào khi một hiếu tử buộc phải thừa nhận một người tài ba như gia phụ
lại vẫn phạm sai lầm. Thảo dân xin nói thêm đó một sai lầm rất đời thường,
và người ta chỉ phạm phải do bản tính rộng lượng, nhân từ.”

“Trời ơi, thưa đại nhân, gia phụ để mình bị một ả đàn bà độc ác quỷ quyệt
đánh lừa. Bà ta đã chạm được đến lòng thương của gia phụ và ông ấy đã
đưa bà ta về. Ôi, người đàn bà này! Thay vì tỏ ra biết ơn, bà ta lại lừa bịp
ông ấy, có trời mới biết nhân tình của bà ta là tên vô lại trẻ tuổi nào. Đại
nhân à, tội thông gian, một thứ tội xấu xa đáng ghê tởm! Gia phụ biết,
nhưng âm thầm chịu đựng. Ông ấy không thổ lộ nỗi buồn với ai, kể cả với
con đẻ của mình là thảo dân. Chỉ khi trên giường bệnh, khi trăn trối, cuối
cùng ông ấy mới thổ lộ đó là một sai lầm khủng khiếp!”

Địch Công định nói gì đó nhưng Nghê Kỳ tiếp tục, “Thảo dân biết đại nhân
sẽ nói ‘ta sẽ xét xử người đàn bà đó ở huyện nha’, nhưng thảo dân không
thể chịu được cái cảnh chuyện riêng của gia phụ bị đưa ra trước huyện nha,
giữa đám dân chúng thô thiển. Thảo dân không sao chịu nổi!”

Nghê Kỳ đưa hai tay lên che mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.