MÊ CUNG ÁN - Trang 189

Rồi ông chợt nghe tiếng chân người chạy.

Mã Vinh và Hồng Sư gia lao vào sảnh.

“Đại nhân!” Mã Vinh hổn hển, “chúng thuộc hạ tìm thấy xác hai lão nhân
kia!”

“Trời”, Địch Công khó chịu, “người chết đâu có hại ai. Chúng ta cùng đi
xem!”

Hai người dẫn Địch Công qua một hành lang tù mù. Tận cùng hành lang ấy
là một khu vườn lớn, bao quanh là đám thông già. Ở chính giữa khu vườn
là tòa tiểu đình hình bát giác.

Mã Vinh lặng người chỉ vào cây mộc lan đang trổ hoa ở một góc vườn.

Địch Công chạy xuống mấy bậc thềm và băng qua lớp cỏ um tùm. Trên
một chiếc kỷ bằng tre, ngay dưới gốc cây mộc lan, ông thấy những phần thi
thể còn lại của hai ông lão bà lão.

Xác họ chắc hẳn đã nằm ở đây suốt mấy tháng trời. Xương cốt đã lộ ra qua
bộ y phục rách mủn. Đám tóc bạc bám vào xương sọ. Hai người nằm bên
nhau, tay ôm ngang qua ngực nhau.

Địch Công cúi xuống và chăm chú xem xét kĩ lưỡng hai thi thể. Ông nói,
“Ta thấy hình như hai người này qua đời chỉ vì đã hết dương thọ. Ta nghĩ
khi một trong hai người nhắm mắt vì bệnh tật và tuổi già, người còn lại
cũng nằm xuống đây và cùng yên nghỉ. Ta sẽ sai Bộ khoái đem thi thể họ
về huyện nha để nghiệm thi. Nhưng ta cũng không mong thu được điều gì
khả quan.”

Mã Vinh lắc đầu chán chường nói, “Nếu có bất cứ manh mối gì ở đây,
chúng ta phải tự mình tìm ra.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.