MÊ CUNG ÁN - Trang 190

Địch Công đi về phía tiểu đình. Những ô thoáng trên cửa sổ hình mắt cáo
rắc rối cho thấy trước đây nơi này vốn là một chốn thanh tao. Giờ đây,
chẳng còn lại gì ngoài những bức tường trơ trọi và một chiếc án thư lớn.

“Nơi này Nghê đại nhân đã từng ngồi vẽ và đọc sách. Ta tự hỏi cánh cổng ở
hàng rào phía sau dẫn tới đâu.”

Họ lại rời tòa tiểu đình để đến cánh cổng gỗ. Mã Vinh đẩy tung cổng.
Trước mắt mọi người là khoảng sân lát đá.

Phía trước, một cổng đá lớn hiện ra thấp thoáng sau đám lá xanh tươi. Mái
cổng cong được tô điểm bằng lớp ngói xanh dương. Hai bên tả hữu là bụi
cây dày như bức tường và lớp cây trồng sát nhau. Địch Công nhìn lên phiến
đá có viết chữ gắn vào lớp vữa trên cổng.

Ông quay lại và nói với hai vị bằng hữu, “Đây hình như là lối vào mê cung
trứ danh của Nghê đại nhân. Hãy nhìn khổ thơ trên đó.”

Hồng Sư gia và Mã Vinh chăm chú dõi lên. Chữ trên đó được viết bằng nét
chữ thảo.

“Ta không thể phân biệt được từng chữ!” Hồng Sư gia than.

Địch Công vẫn như không nghe thấy lời lão. Ông cứ chăm chú nhìn vào
từng câu chữ với vẻ thích thú.

“Đây quả là thư pháp tuyệt diệu nhất ta từng thấy!” Ông thở dài. “Thật
không may là thiêm danh

*

đã bị rêu xanh che phủ đến nỗi gần như không

thể đọc được. Đúng rồi, chính là thế. Hạc Y ẩn sĩ. Thật là một danh xưng
kỳ lạ!”

Thiêm danh: chữ ký.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.