MÊ CUNG ÁN - Trang 213

Địch Công định báo có khách đến nhưng không hiểu sao ông lại không
muốn phá vỡ không gian yên tĩnh chốn này. Ông rẽ qua đám cây mọc hai
bên nhà, trông thấy một bờ hiên thô mộc làm từ thân tre. Một lão nhân ăn
vận rách rưới đang tưới một hàng chậu hoa. Lão đội chiếc mũ rơm tròn
rộng vành. Hương thơm dịu nhẹ của phong lan thoang thoảng trong không
khí.

Địch Công rẽ những nhánh cây rộng ra và gọi, “Xin hỏi, Hạc Y tiên sinh có
nhà không ạ?”

Lão nhân quay lại. Nửa dưới khuôn mặt lão là bộ râu rậm bạc trắng như
cước, nửa trên được chiếc mũ rơm to rộng che kín. Lão nhân không đáp mà
hướng về phía căn nhà và có một cử chỉ mơ hồ.

Rồi lão đặt chiếc bình tưới xuống và biến mất sau căn nhà mà không nói
một lời.

Địch Công không lấy làm mừng vì lối tiếp đón tùy tiện đó. Ông cộc lốc bảo
Hồng Sư gia cứ đợi bên ngoài.

Sư gia ngồi xuống bên cổng, Địch Công bước lên những bậc thềm và vào
nhà.

Ông thấy một gian nhà rộng rãi và trống trải. Sàn gỗ đơn sơ và những bức
tường trắng cũng vậy. Vật dụng chỉ có một chiếc án gỗ thô nhám và hai
chiếc ghế đẩu đặt bên cửa sổ vừa rộng vừa thấp, một chiếc án thư bằng tre
kê sát tường phía sau. Trông giống như trong nhà một nông phu. Nhưng tất
cả đều rất sạch sẽ, thanh cảnh.

Không thấy bóng dáng gia chủ đâu. Địch Công thấy khó chịu và hối hận vì
đã tìm đến đây bằng mọi cách.

Ông thở dài, ngồi xuống một chiếc ghế đẩu, nhìn ra cửa sổ và sửng sốt
trước hình ảnh thanh tao của những cây đang ra hoa được trồng trên giá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.