MÊ CUNG ÁN - Trang 214

ngoài hiên. Những loại phong lan quý hiếm đang nở trong bát bằng sứ và
đất nung; hương thơm của hoa lan đã tràn ngập khắp gian nhà.

Trong khi ngồi đó, Địch Công thấy không gian tĩnh lặng mênh mông này
dần dần xoa dịu tâm trạng bức bối. Lắng nghe tiếng bay mềm mại của một
chú ong vô hình, thời gian dường như ngùng trôi.

Cơn bực tức trong Địch Công tan hết. Ông thu hai khuỷu tay lên án và thư
thái nhìn quanh. Ông thấy ở khoảng tường bên trên chiếc án bằng tre có
treo một đôi câu đối. Cả hai đều được viết bằng lối mạnh mẽ. Địch Công vu
vơ đọc qua mấy dòng:

“Thiên long thăng không, thành tiên quả

Địa dẫn quật thổ, diệc trường sinh.”

*

Rồng bay lên trời thành tiên quả

Giun đào xuống đất được trường sinh.

Ý nói con người sẽ có nhiều cách để được lưu danh.

Địch Công nghĩ những dòng này quả không tầm thường, không thể chỉ
được giải thích bằng một cách.

Đôi câu đối được đề tên và đóng dấu. Nhưng từ chỗ mình ngồi, Địch Công
không sao đọc được những ký tự nhỏ.

Bức màn màu lam đã bạc phía trong cùng gian nhà bỗng rẽ ra và lão nhân
khi nãy bước vào.

Lão đã đổi bộ đồ rách rưới sang chiếc áo choàng rộng màu nâu và chiếc mũ
rơm không còn nữa, để lộ ra mái đầu bạc. Trên tay lão là bình nước nóng
nghi ngút khói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.