MÊ CUNG ÁN - Trang 216

mày rậm, đôi mắt sắc sảo ấy giống như mắt diều hâu. Giọng nói lão nhân
thâm trầm bí hiểm, “Xin thứ lỗi cho lão hủ vô lễ. Lão hủ rất hiếm khi đón
khách!”

Trong khi lão tiên sinh nói, Địch Công nhận thấy hàm răng lão còn đủ và
trắng như ngọc trai.

Địch Công đáp, “Xin tiên sinh lượng thứ vì đã đường đột tới thăm. Ngài…”

“Hà! Vậy là Nghê gia sai túc hạ đến đây!” Lão tiên sinh ngắt lời ông. “Hẳn
túc hạ là người của gia tộc họ Nghê trứ danh!”

“Không”, Địch Công vội đính chính, “vãn bối họ Địch. Vãn bối…”

“Phải rồi, phải rồi”, tiên sinh vẫn lơ đãng, “đã rất lâu lão hủ không gặp lão
bằng hữu ấy. Để xem nào, đến giờ Nghê đại nhân quy tiên cũng phải được
tám năm rồi. Hay là chín năm nhỉ?”

Địch Công nghĩ phải chăng lão tiên sinh này đã lẩn thẩn rồi. Nhưng cũng
chính sự nhầm lẫn của gia chủ đã đưa ông quay về mục đích của chuyến
viếng thăm này, ông không tìm cách đính chính nữa.

Tiên sinh lại rót trà.

“Phải rồi”, lão nhân trầm ngâm, “một người đầy hoài bão, lão Nghê Tuần
phủ ấy. Tại sao, đã bảy mươi năm kể từ khi chúng ta học cùng nhau ở kinh
thành. Phải rồi, ông ta là người đầy hoài bão, đã sắp đặt nhiều kế hoạch cho
tương lai xa. Ông ta sẽ xóa bỏ cái ác, sẽ tái thiết lại vương triều…”

Giọng tiên sinh nhỏ dần. Lão vừa gật đầu liền mấy lần vừa nhấp trà.

Địch Công rụt rè, “Vãn bối vô cùng quan tâm đến cuộc đời của Nghê Tuần
phủ khi ở huyện Lan Phường.”

Vị gia chủ dường như không nghe thấy lời ông, cứ từ tốn nhấp trà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.