MÊ CUNG ÁN - Trang 32

“Ý hay!” Địch Công tán thành. “Hãy xem kẻ nào là đầu đảng và đưa hắn
đến đây!”

Kiều Thái trở lại, chỉ dẫn theo một tên cướp, chính là kẻ đã định dùng
thương đâm Địch Công. Ông nhìn hắn sắc lạnh. Hắn có khuôn mặt rộng và
cân đối, giống một tiểu thương hoặc một thương gia hơn là đạo tặc.

Hắn vừa quỳ xuống phía trước án thư, Địch Công đã cộc cằn ra lệnh, “Mau
trình báo họ tên và nghề nghiệp!”

Nam nhân kia kính cẩn đáp, “Bẩm đại nhân, thảo dân là Phương Chính.
Trước giờ, thảo dân là thợ rèn ở huyện Lan Phường, gia môn của thảo dân
đã sống nhiều đời ở đây.”

“Vậy tại sao nhà ngươi, vốn đã gắn bó với một nghề cao quý và lâu đời như
vậy, lại thích sống cuộc đời hèn hạ của một kẻ đạo tặc?”

Họ Phương cúi đầu và nói với chất giọng khàn khàn, “Thảo dân phạm tội
hành hung có chủ ý và biết rõ án tử đang đợi mình. Thảo dân thú nhận tội
lỗi mà không cần thêm bằng chứng. Tại sao Huyện lệnh đại nhân lại mất
công hỏi thêm làm gì?”

Từng lời của hắn toát nên nỗi thất vọng sâu sắc. Địch Công ôn tồn nói, “Ta
không bao giờ tuyên án một người cho đến khi được nghe toàn bộ câu
chuyện của kẻ đó. Mau nói đi, và trả lời câu hỏi của ta!”

“Thảo dân”, họ Phương bắt đầu, “đã làm thợ rèn được hơn ba mươi năm,
được học nghề ấy từ chính gia phụ. Thảo dân và tệ nội, cùng một nhi tử, hai
nhi nữ đều khỏe mạnh, nhà thảo dân có cơm ăn hàng ngày, thỉnh thoảng
còn được ăn thịt. Thảo dân tự thấy mình là người có phúc. Cho đến một
hôm, người của Tiền Mưu trông thấy nhi tử nhà thảo dân là một thanh niên
tráng kiện,chúng đã buộc nó phải về phục vụ cho mình.”

“Tiền Mưu là ai?” Địch Công ngắt lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.