MÊ CUNG ÁN - Trang 33

“Tiền Mưu là ai ư?” Phương Chính cay đắng đáp. “Hơn tám năm nay, hắn
nắm giữ mọi quyền lực ở huyện này. Hắn sở hữu một nửa số đất đai và gần
một phần tư số cửa hiệu và nhà ở trong trấn. Hắn vừa là Huyện lệnh vừa là
pháp quan và cũng là một vị quan quân. Hắn thường xuyên hối lộ các vị Tri
phủ ở cách nơi này tầm năm ngày đi ngựa. Hắn khiến họ phải tin rằng nếu
không có hắn, những bộ tộc ở bên kia biên giới đã chiếm huyện này từ lâu
rồi.”

“Vị Huyện lệnh tiền nhiệm cũng chấp nhận những chuyện này sao?” Địch
Công gặng hỏi.

Họ Phương nhún vai đáp, “Các vị Huyện thái gia được bổ nhiệm đến đây
sớm nhận ra rằng cứ bằng lòng trước sự có mặt của một thế lực hắc ám,
giao mọi quyền lực vào tay của Tiền Mưu thì sẽ được sống nhàn nhã và an
toàn hơn. Chừng nào họ còn giống những con rối của Tiền Mưu thì hàng
tháng hắn còn đem tài vật đến dâng tặng họ. Tất cả huyện quan đều sống
trong an lành và nhàn nhã trong khi đám dân chúng như thảo dân thì phải
chịu thống khổ.”

“Chuyện ngươi kể”, Địch Công lạnh lùng nói, “ta thấy thật phi lý hết sức.
Thật không may nếu quả thực có một kẻ hung bạo chiếm được quyền hành
ở một huyện hẻo lánh. Và thật đáng buồn nếu thỉnh thoảng vẫn có một vị
Huyện lệnh sức tàn lực mỏng chấp nhận tình trạng không có vương pháp
như vậy. Nhưng ngươi nói trong tám năm qua, mọi Huyện lệnh được bổ
nhiệm đến đây đều phải phục tùng gã Tiền Mưu đó thì thật khiến ta không
tin nổi.”

Họ Phương đáp với một nụ cười khinh bỉ, “Chỉ có người dân huyện Lan
Phường là bất hạnh thôi! Bốn năm trước, có một vị Huyện lệnh duy nhất
dám đối đầu với Tiền Mưu. Nửa tháng sau đó, xác ông ta được tìm thấy bên
bờ sông, cổ bị cứa đứt từ mang tai bên này sang mang tai bên kia.”

Địch Công bỗng rướn người về trước hỏi, “Có lẽ nào là Phan đại nhân?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.