MÊ CUNG ÁN - Trang 34

Phương Chính gật đầu.

“Kinh thành được báo tin Phan đại nhân đã thiệt mạng trong một trận giao
tranh với các bộ lạc người Duy Ngô Nhĩ đến xâm phạm. Khi ấy, ta cũng
đang ở đó. Ta còn nhớ thi thể ông ấy cũng được chuyển về kinh thành theo
nghi thức của quan quân và ông ấy còn được truy phong chức Tri phủ.”

“Đó là cách mà Tiền Mưu che giấu vụ giết Phan đại nhân”, Phương Chính
lãnh đạm nói “Thảo dân biết rõ sự thật, chính mắt thảo dân trông thấy xác
của Phan đại nhân.”

“Ngươi kể tiếp đi!” Địch Công ra lệnh.

“Chính vì vậy, nhi tử độc nhất nhà thảo dân bị buộc phải gia nhập đám
giang hồ mà Tiền Mưu thuê làm cận vệ, và thảo dân không bao giờ còn
được gặp lại con mình nữa.”

“Rồi có một mụ già gớm ghiếc đến tìm thảo dân. Mụ ta chính là tú bà làm
việc cho Tiền Mưu. Mụ nói Tiền Mưu trả mười nén bạc để mua Bạch Lan,
trưởng nữ của thảo dân. Thảo dân khước từ. Ba ngày sau, trưởng nữ nhà
thảo dân đi chợ và không quay về nữa. Hết lần này đến lần khác, thảo dân
đến gia trang nhà họ Tiền và cầu xin được cho phép gặp nhi nữ, nhưng lần
nào thảo dân cũng bị đánh đập tàn tệ và bị đuổi đi.”

“Mất đi nhi tử duy nhất và trưởng nữ, tệ nội sinh ra đau ốm. Bà ấy đã mất
từ nửa tháng trước. Thảo dân cầm thanh kiếm mà gia phụ truyền lại rồi đến
Tiền gia trang. Bọn cận vệ chặn đường thảo dân. Chúng dùng loạn côn
hành hung thảo dân rồi vứt thảo dân lại trên phố để chờ chết. Mười ngày
trước, một toán vô lại đã đốt mất cửa hiệu nhà thảo dân. Thảo dân bỏ đi
khỏi trấn cùng tiểu nữ Huyền Lan và nhập bọn cùng một đám người mạt
vận khác vào núi làm cướp. Tối nay, cả đám lần đầu tiên thử đánh cướp của
khách qua đường và tiểu nữ nhà thảo dân cũng bị quan gia bắt giữ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.