Chương 18: Sống thật tốt
Trở lại địa liền thấy Tiểu Lam co rúc ở góc tường, vừa nghe
tiếng vang, đầu nhỏ vốn là đang cúi vội nâng lên: "Bách Lý, ngươi
trở lại rồi."
Vừa chạm vào thân thể Bách Lý, vội khẩn trương lôi nàng lên
giường, cầm chăn mỏng bên cạnh vòng thật chặt quanh nàng :"Bên
ngoài trời đang mưa sao? Sao toàn thân lại ướt sũng thế này?"
Bách Lý không nói lắc đầu, nhẹ tựa đầu vào vai Tiểu Lam, sau
một hồi mới lên tiếng: "Tiểu Lam, bờ vai của hắn cũng không thể cho
ta ấm áp được nữa, hiện tại, cũng chỉ có ngươi mới có thể cho ta dựa
vào."
"Bách Lý, ngươi rốt cuộc là bị làm sao?" Tiểu Lam quay đầu,
chỉ thấy được khóe mắt của nàng, bởi vì những sợi tóc tán loạn mà
lộ ra.
"Trước kia, dù khó khăn thế nào, ta cho là sau lưng ta có Tập
Ám, ta không sợ. Nhưng hôm nay, ta còn có lý do gì để sống nữa?
Tiểu Lam, ta thật sự mệt mỏi" Mặt Bách Lý bình tĩnh, lạnh nhạt. Lúc
nói chuyện, tiêu điểm cũng chỉ hướng về một chỗ tùy ý.
"Bách Lý, ngươi không thể nghĩ như vậy" Tiểu Lam lui người
ra, đôi tay ôm lấy vai nàng, lắc lư mấy cái: "Ngươi tỉnh lại, tỉnh lại,
nhìn cho kỹ một chút, khi đó ngươi kiên cường cỡ nào, ngươi cứ bỏ
qua như vậy sao? Ngươi nói phải đi về đem những người nợ ngươi
một khoản một khoản đòi lại, ngươi làm sao lại bỏ qua?" Lời cuối
cùng cơ hồ là rống lên, phá thành mảnh nhỏ từ cổ họng bật ra, Tiểu
Lam gắt gao ôm lấy nàng, càng ôm càng chặt.
"Ta sợ ta không đòi được, đúng như lời Tập Ám nói, mất đi sự
che chở của hắn, ta sống không bằng chết."