MÊ LỘ QUÁN - Trang 170

“Thế à?” Shimada thất vọng nhún vai, “Nói thật là tôi cũng chẳng có manh

mối nào về nó cả. Samejima và chị Keiko có ý tưởng gì không?”

Samejima lắc đầu. Keiko gục mặt vào vai Utayama, im lặng.
“Thế thì đành tạm gác lại vậy. Bây giờ chúng ta bàn đến bộ bàn ghế chặn phía

sau cánh cửa…” Shimada nhếch môi, “Tôi cho rằng Hayashi khóa cửa, cài chốt,
và xếp bàn ghế chặn cửa, là vì bảo đảm an toàn, vậy mà khi hai chúng tôi đến
phòng đó thì cửa không khóa, chốt đã bị kéo ra, chướng ngại vật cũng bị gạt sang
một bên. Vấn đề đầu tiên ở đây là hung thủ đã vào phòng bằng cách nào? Cách
suy luận đơn giản nhất là chính Hayashi mời hung thủ vào. Mấu chốt là tại sao
cậu ấy lại chấp nhận cho khách vào phòng lúc đêm khuya như thế? Anh Utayama
nghĩ sao?”

“Có thể là người mà cậu ấy không cần cảnh giác, hoặc cậu ấy bị lừa. Dù gì

cũng có thể chắc chắn đối phương không phải thư ký Ino.”

“Đúng. Không đời nào Hayashi lại cho Ino Mitsuo vào. Thế thì kẻ đó có thể là

ai?”

Shimada lần lượt nhìn từng người, “Nhà phê bình Samejima và chị Keiko đều

nằm trong diện này, vì hai vị đều không trực tiếp dính dáng đến cuộc thi sáng tác.
Bà Kadomatsu, dù xác suất rất thấp, song cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả
năng bà ta là hung thủ. Cả anh Utayama cũng vậy.”

“Gì thế?” Utayama mở to mắt kinh ngạc, “Sao lại có cả tôi? Khi tiếng còi báo

động vang lên thì tôi đang đứng bên cạnh anh cơ mà.”

“Bởi vậy tôi mới nói xác suất rất thấp. Nhưng không phải không có.”
“Tại sao?”
“Đúng là khi ấy anh đang ở bên tôi, nhưng nếu đó là anh thiết kế chứng cứ

ngoại phạm cho mình thì sao? Ví dụ, trước khi ‘phát hiện’ xác Kiyomura thì anh
đã tấn công Funaoka, rồi anh lấy cái còi của cô ấy ra và hẹn giờ để còi kêu. Đến
thời điểm tôi và anh cùng phát hiện ra xác Hayashi thì còi mới hoạt động. Sau đó,
tôi và anh chạy đến phòng Funaoka. Vì không mở được cửa, tôi lại phải chạy đến
phòng khách để lấy cái rìu. Trong khoảng thời gian này, anh lấy chìa khóa sơ cua
ra mở cửa phòng và xóa bỏ thao tác hẹn giờ trước đó. Anh thấy lập luận này thế
nào?”

“Nói đùa cũng nên có chừng mực thôi.” Utayama gắt gỏng. Nếu nghi ngờ tôi

có clùa khóa sơ cua, anh cứ khám người tôi thì biết ngay.”

“Đến giờ vẫn giữ chìa khóa sơ cua trong người? Không ai đần độn thế đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.