MÊ LỘ QUÁN - Trang 204

CHƯƠNG CUỐI

Dưới tầng hầm thứ hai của Mê Lộ Quán, có một phong bì màu trắng nằm
trên cái bàn trong phòng Minos. Mở phong bì, họ thấy đó là một bài viết
được đánh máy rồi in ra.

Tôi không muốn gọi bài viết cuối cùng này của mình là ‘thư tuyệt mệnh’.

Gọi nó là ‘Chương cuối’ vậy. Đây là hồi truyện khép lại tác phẩm cuối cùng

của nhà văn Miyagaki Yotaro.

Ai là người đã tháo gỡ vô số điều bí ẩn mà tôi bày ra để tìm được đến đây và

đọc bài viết này?

Ai đã khám phá ra sự thật rằng tôi là kẻ sát hại bốn nhà văn Suzaki Shosuke,

Kiyomura Junichi, Hayashi Hiroya và Funaoka Madoka? Là Samejima? Là
Utayama? Hay là Shimada, thám tử lừng danh phá giải vụ Thủy Xa Quán vào
năm ngoái?

Dù sao thì khi có người đọc được bài viết, tôi cũng đã - lần này là thật - bước

sang bên kia cánh cửa âm phủ rồi.

Ngay từ lúc quyết định thực hiện kế hoạch phạm tội tôi đã có ý định tự kết liễu

cái mạng già này. Biết mình đã mắc bệnh hiểm nghèo, năng lực sáng tác suy
giảm, vậy mà vẫn vui vẻ kéo nốt quãng đời còn lại thì rất không hợp với lẽ sống
của tôi. Trước khi kết thúc cuộc đời, tôi muốn dùng hết sức lực để hoàn thành
một ‘tác phẩm’ cuối cùng, sau đó mới yên lòng nhắm mắt.

Bốn người hy sinh, thêm Ino nữa là năm, thật lòng tôi rất xin lỗi các anh chị.

Hẳn sẽ có người trách móc tôi rằng, tại sao trước kia tôi lại khích lệ và bồi dưỡng
họ? Đối với cá nhân tôi mà nói, tôi không có oán thù gì với họ cả, cho nên họ có
trách móc tôi thế nào cũng được.

Tuy nhiên, tôi tuyệt đối không hối hận. Nói cho cùng, con người tôi là như thế

đấy.

Cả đời tôi đều đã dùng để sáng tác tiểu thuyết trinh thám nhằm thỏa mãn bản

thân, nói hơi cường điệu và theo lối ‘tự sướng’, là khắc họa nghệ thuật phạm tội.
Bởi thế, trước khi màn diễn cuộc đời mình hạ xuống, tôi quyết định dùng Mê Lộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.