MÊ TÔNG CHI QUỐC TẬP 2: MA VỰC LÂU LAN - Trang 49

giờ phần lớn đều xuất thân tò thành phân công nông binh, làm gì có nổi
món đồ gia truyền nào chứ? Nhưng chưa biết chừng đó là món đồ cướp
được khi bài trừ tứ cựu cũng nên, nghĩ vậy lão bèn cất giọng dò hỏi:
Chẳng hay Hải trại chủ đây, kiếm ăn ở núi nào?”.

La Đại Hải xua tay bảo: “Trại chủ với đầu lĩnh cái gì, hàng chục năm

trước đã không còn ma nào xưng hô như vậy nữa, ông bác chỉ cần gọi tôi
Hải ngọng là được rồi”, sau đó anh liền móc một viên ngọc trong túi
quần ra, rồi tua lại nguyên văn lời thoại đã học thuộc lòng từ trước: “Ông
bác đừng thấy bố tôi chỉ là ông nông dân chân lấm tay bùn vác súng khởi
nghĩa làm cách mạng, tổ tiên tám đời chẳng có nổi bữa cơm dằn bụng mà
coi thường, nói về chơi đồ cổ ấy à, chẳng dám so sánh với bậc chuyên
gia lọc lõi như ông bác, nếu ông bác là phi công lái máy bay thì nhà tôi
cùng lắm cũng chỉ là thằng trẻ ranh chơi thả diều. Nhưng tổ tông họ La
nhà tôi, đời nào cũng toàn thiện nam tín nữ, tích cả tám đời ân đức, thì
làm gì có chuyện không đế lại một hai món bảo bối trấn tà giữ nhà được
chứ? Bây giờ món đồ đó truyền đến đời tôi, trong nhà quả đúng cũng chỉ
có mỗi mình nó là đáng đồng tiền bát gạo mà thôi, tôi vốn dĩ cũng định
di chúc lại cho con cháu đời sau, nhưng biết làm sao được, ai bảo tôi và
bác có duyên với nhau làm gì, nếu bác ngắm ưng mắt thì cứ cho đại một
cái giá, coi như món quà ra mắt để lấy chỗ đi lại, tôi cũng cam lòng nhịn
đau mà chia sẻ nó cho bác”.

Lão Lưu Hoại Thủy lại hỏi: “Viên ngọc này của anh còn có truyền kỳ

gì nữa không?”.

Bạn đang đọc truyện tại blog Xú Ngư, chúc bạn đọc truyện vui vẻ

La Đại Hải nói: “Đương nhiên có chứ, viên ngọc này lai lịch vô cùng

phi phàm đấy, nếu kể hết đầu đuôi câu chuyện cũng đủ khiến người ta
phải sụt sùi rơi lệ. Năm đó khi ông bà già nhà tôi hãy còn trẻ, vẫn chưa
tham gia cách mạng, cả hai chỉ là nông dân trồng lúa ở nông thôn, suốt
ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cả đời chẳng mưu cầu điều gì
ngoài việc tu nhân tích đức làm việc thiện. Có một lần, hai ông bà nhìn
thấy một bà lão ăn mày từ ngoại tỉnh đến, hai tay ôm một cái gối hoa.
Ông bà già tôi thấy bà lão tội nghiệp chẳng còn người thân nào trên đời,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.