Theo thông lệ, khi tác phẩm kết thúc thì tác giả nên viết một chương hồi ký
để báo cáo với mọi người quá trình và cảm giác của mình khi sáng tác tác
phẩm này, nhưng thay vì viết hồi ký, đột nhiên tôi lại muốn kể những
chuyện trước đây. Tôi không phải người hoài cổ, có điều, đối với tôi, những
kỷ niệm trải qua thời niên thiếu thực sự rất khó quên. Khi ấy, bố mẹ tôi đều
làm việc trong đội địa chất, thường phải đi xa công tác, mọi gia đình công
nhân viên trong cả cơ quan của bố mẹ đều được bố trí chuyển đến sống
trong một khu tập thể lớn. Khu tập thể ấy đủ chỗ ở cho mấy trăm hộ dân, ở
đó còn có cả các cơ sở hạ tầng như rạp chiếu phim, nhà ăn, trạm xá… Hồi
ấy xem phim khồng cần mất tiền, con em cán bộ đều học ở trường của
ngành – trường nằm ngay trong khuôn viên của khu tập thể. Những kỳ nghỉ
hè hay nghỉ tết âm lịch, vì bố mẹ đều đi vắng nên tồi lại một mình đi tàu về
quê với ông bà, bởi vậy ngay từ hồi tôi chưa nhớ gì thì đã bắt đầu quen với
việc đi tàu hỏa rồi.
Lúc ấy, ấn tượng của tôi về tàu hỏa là con tàu chạy chậm rì có vỏ màu xanh
lá cây, trong toa rất chật chội, nhân viên phục vụ trên tàu thường mang
nước đến cho hành khách, hành khách đến từ mọi miền của đất nước, họ
vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, người thì đánh bài, người thì chơi cờ,
người thì đọc sách. Việc tôi thích làm nhất chính là ngồi nghe các hành
khách kể chuyện.
Thứ hai nào ở lớp tôi cũng có một tiết kể chuyện, thầy giáo thường bảo học
sinh lần lượt đứng lên kể để rèn luyện khả năng biểu đạt ngôn ngữ. Sau khi
từ quê trở lại trường học, tôi thường kể lại những câu chuyện mình nghe
được trên tàu cho các bạn trong lớp, sau đó lại nghe những câu chuyện mà
họ kể, tuy bây giờ tôi không thể nhớ hết mình đã kể những câu chuyện gì và
được nghe các bạn kể những câu chuyện gì, nhưng một đứa trẻ tinh nghịch