MẸ TRONG TÂM TRÍ CON - Trang 70

Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi tôi. Tôi choàng tỉnh và thấy mình

đang nằm trong phòng cấp cứu. Người nằm ngay cạnh không ai khác chính
là mẹ tôi. Mẹ nằm bất động, chẳng nói năng mà cũng chẳng mở mắt.

Tôi vội xô ra người mẹ, lay lay, gọi to, làm mọi cách để mẹ tỉnh giấc.

Nhịp tim trên máy bắt đầu chậm dần, ít dần và cuối cùng chỉ là một tiếng
"bíp" dài đầy cay đắng. Tôi khóc, khóc to lắm. Từng dòng kí ức cứ đi theo
nước mắt mà tuôn trào. Hơi ấm từ bàn tay của mẹ, giờ đây chỉ còn là cảm
giác lạnh ngắt, hơi thở gấp gáp của mẹ, giờ đây chỉ là hư vô. Nhưng đau
đớn làm sao, trên đôi môi của mẹ vẫn nở một nụ cười yêu thương, một nụ
cười như khích lệ tôi. Dáng hình mẹ hiện ra, vuốt ve mái tóc tôi và nói
rằng: "Con phải sống thật tốt nhé, cho cả phần mẹ nữa". Tôi giơ tay ôm lấy
dáng hình ấy, tất cả như tan ra trong lồng ngực tôi, chói sáng nơi trái tim
đập liên hồi.

Mẹ ơi, giờ đây con đã sống tốt hơn rồi. Con được một người họ hàng

xa nhận nuôi, được cắp sách tới trường, được học hành cùng thầy cô, bè
bạn. Cũng như lời một nhà thơ đã nói: "Con dù lớn vẫn là con của mẹ, đi
suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con", cho dù mẹ có từ giã cuộc đời này đi nữa,
thì tấm lòng và cảm xúc của mẹ sẽ mãi không phai mờ. Linh hồn mẹ sẽ
luôn dõi theo con với lòng tự hào cùng sự yêu mến vô bờ bến.

Mẹ ơi, hãy để con nói một lời chót với mẹ: "Con yêu mẹ nhiều lắm".

Hoàng Linh Chi - 7A4 THCS Nguyễn Tri Phương - Hà Nội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.