“Ta nói không thu chính là không thu, lấy đâu ra nhiều vì sao như vậy?
Hoặc là, ngươi đổi ngân phiếu thành Tụ Tiên trang cho ta, hoặc là, ta dẫn
người trở về, qua ít ngày nữa sẽ để cho hắn bắt đầu tiếp khách. Quản sự,
đóng cửa, tiễn khách.”
Sở Hiên lạnh lùng nói, không thèm quan tâm đến Tô Hồng Tụ đang vội
vàng dậm chân sau lưng hắn, xoay người sang chỗ khác, phẩy tay áo bỏ đi.
“Ngươi...”
Tô Hồng Tụ chỉ nói một chữ ngươi, Sở Hiên đã cạch một tiếng đóng
cửa phòng trên, còn lại một mình Tô Hồng Tụ ngoài cửa, tức giận đến đầu
váng mắt hoa, ngực tắc nghẹn.
“Sao? Nàng biết ông chủ Thải Hoa lâu? Nhìn dáng vẻ của hắn, giống
như có thâm cừu đại hận gì với nàng.”
Sở Vũ ở bên cạnh Tô Hồng Tụ, vẻ mặt cười nói châm chọc.
Tô Hồng Tụ tức chết rồi, nhưng mà không có cách nào, Tụ Tiên trang
và Bích Vân trang đều là ngân hàng tư ngân do nhà mẹ đẻ của Lý phi mở,
dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, Sở Hiên không dễ dàng đổi ngân
phiếu cho nàng.
Không thể không làm bộ đáng thương, làm nũng xoay sang bên cạnh
quấn lấy Sở Vũ.
“Không phải vậy, ta và hắn không có thâm cừu đại hận gì, chỉ có chút
hiểu lầm. Cái đó, ngươi, ngươi có thể đổi ngân phiếu giúp ta không, đổi
thành Bích Vân trang?”
Mặc dù trên mặt Sở Vũ vẫn mang cười, nhưng trong lòng đã sớm chứa
đầy giận, hắn vốn mang Tô Hồng Tụ đến mua nữ nhân, như đã nói, đây là
lần đầu tiên hắn gấp gáp, bỏ công như vậy vì người khác ngoài Sở Hiên.