MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 607

Nhưng không ngờ, vừa mới thò móng vuốt lên đầu tường, đầu còn

không thể thò ra bên ngoài, thì thân thể nặng xuống, hét thảm một tiếng
“Chi -!” bất ngờ bị bàn tay to cường tráng có lực màu lúa mạch kéo lấy cái
đuôi.

Không cần phải quay đầu lại nhìn, đoán cũng có thể đoán được, người ở

sau lôi cái đuôi của Tô Hồng Tụ nhất định là Sở Hiên.

Tô Hồng Tụ nào chịu để Sở Hiên túm về? Sở Hiên giữ đuôi nàng không

buông, nàng cũng liều mạng cào tường không thả, vừa cào, trong miệng
còn không ngừng phát ra khiển trách “Chi chi chi”.

Tô Hồng Tụ cũng không biết, bản thân xứng với sợ đến run rẩy, tròng

mắt chuyển loạn khắp nơi, móng vuốt liều mạng cào tường, dáng vẻ ấy
nhìn trong mắt Sở Hiên, không nói ra được tức cười, đáng yêu không tả
được, nhất là hai lỗ tai hồ ly mềm như nhung, nhọn hoắt, không ngừng
chuyển loạn, động một cái, giống như một sợi lông vũ nhẹ nhàng phất qua
ngực Sở Hiên, chọc cho lòng hắn mềm nhũn, lửa giận lúc trước đã tan
thành mây khói.

“Không cần cào nữa, xuống đây đi, tiếp tục cào, móng vuốt của ngươi

sẽ gãy rồi.”

Cũng không biết vùng vẫy bao lâu, giằng co bao lâu, đột nhiên nghe

thấy giọng nói khàn khàn của Sở Hiên ở sau lưng nàng.

Tô Hồng Tụ nào chịu nghe? Quay đầu, nhe răng nhếch miệng trách móc

Sở Hiên: “Chi chi chi – chi chi chi chi chi -”

(Còn lâu mới ngừng, ngươi tên đại trứng thúi này, nhanh cút ngay cho

ta!)

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Sở Hiên giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lên bức

tường trước mặt –

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.