MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 727

Tô Hồng Tụ đang trợn to hai mắt hoài nghi nhìn Thúy nhi chằm chằm,

quả nhiên, Thúy nhi vừa đụng vào ngực Tôn Kiệt, thân thể mềm nhũn luôn
xuống, yêu kiều nũng nịu, yếu ớt không ra được gió mà túm lấy bả vai Tôn
Kiệt.

“Ôi, Tôn quản sự, xin lỗi, vừa rồi nô tỳ không nhìn đường. Cái đó, chân

của nô tỳ bị vấp, Tôn quản sự, làm phiền ngài, ngai có thể đỡ nô tỳ về
phòng không?”

Thúy nhi nhìn Tôn Kiệt, vẻ mặt thẹn thùng, giọng nói như muỗi kêu.

“Phu nhân, xin lỗi, dường như thuộc hạ đụng phải chân nàng ấy, thuộc

hạ phải đưa nàng ấy về.”

Theo đó ngồi xổm xuống, để Thúy nhi nằm trên lưng hắn, cõng Thúy

nhi về phòng.

Tô Hồng Tụ ở phía sau ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Tôn Kiệt, nghĩ

thầm người này thật sự là một người quá tốt, đại ngốc nghếch, khó trách bị
Sở Hiên lừa hết toàn bộ gia tài, cứ thế mãi, sau này hắn bị người khác lừa
mạng cũng không phải không có khả năng.

Tô Hồng Tụ ngơ ngác nhìn Tôn Kiệt hồi lâu, xoay người sang chỗ khác,

vừa định trở về phòng, lại bất ngờ va phải một lồng ngực cứng như sắt đá.

Hốc mắt Tô Hồng Tụ đỏ lên, lỗ mũi đau xót, ngẩng đầu lên, vừa định

mắng, lại nhìn thấy khuôn mặt chết âm trầm lạnh lùng, không biết thế nào,
trong miệng “Ực” một tiếng nuốt hết vào.

“Nhìn cái gì vậy? Người đã đi hết, còn không bỏ được?”

Sở Hiên cực kỳ kỳ quái, mặc dù hắn ra sức kiềm chế, giả bộ bình tĩnh,

nhưng Tô Hồng Tụ vẫn nghe ra một chút tức giận, một chút sát ý trong lời
nói bình lặng không gợn sóng của hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.