MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 883

nhiên nhíu lại, cực kỳ giống con báo nhìn chòng chọc con mồi, bất cứ khi
nào bất cứ lúc nào đều chuẩn bị nhào tới cho nó một kích trí mạng, nguy
hiểm mà nhíu lại.

Tô Hồng Tụ nơm nớp lo sợ, không đếm xỉa đến một hơi nói chuyện

tiếp: “Ngươi đừng làm ta sự, nương ngươi nói cho ta biết, ngươi đến độ
kiếp. Sở Dật Đình, Sở Hiên và Tôn Kiệt đều là ngươi, hừ, ta cũng không
tin, ngươi thật sự có thể móc chính ngươi ra, nhét cho ta ăn! Ta cho ngươi
biết! Ta phải về nhà, ta phải về nhà!”

Sở Hiên không nói một chữ, giống như hoàn toàn không nghe được, mò

Tô Hồng Tụ từ trong thùng gỗ ra, dùng da lông lau khô, vác thẳng lên lưng.

Lúc Tô Hồng Tụ vào hang đã dẫm nát đá, Sở Hiên nheo mắt lại đánh

giá chung quanh, cẩn thận vượt qua đá vụn đi từng bước về phía trước.

Tô Hồng Tụ thấy Sở Hiên không để ý đến nàng, trong lòng càng bực,

chịu hết nổi ghé vào lưng Sở Hiên, nhỏ giọng nói không ngừng: “Hừ, ta
chưa từng gặp người nào hẹp hòi như ngươi! Muốn ăn dấm chua của người
khác, của mình cũng muốn ăn, sớm muộn gì có ngày ngươi cũng sẽ ngã vào
vại dấm chua mà chết! Hừ, ngươi đừng cho rằng ta thật sự không biết, Tôn
Kiệt, Sở Dật Đình, còn có Sở Hiên kia, bọn họ đều thích ta. Ngươi do ba
người bọn họ biến thành, ngươi nhất định cũng yêu thích ta. Ngươi không
mang ta về nhà, ta, cả đời ta sẽ chán ghét ngươi!”

Sở Hiên đột nhiên lảo đảo, thiếu chút nữa không để ý giẫm lên đá vụn,

thân thể nghiêng đi, suýt chút nữa làm rớt Tô Hồng Tụ cõng sau lưng.

“Câm miệng!” Mặt Sở Hiên biến sắc, nét mặt lạnh lùng, đưa lưng về

phía Tô Hồng Tụ phát ra tiếng gầm nhẹ hùng hậu, Tô Hồng Tụ bị dọa hết
hồn, thân thể nhỏ bé khẽ run lên, chu miệng run run rẩy rẩy nằm bò lên sau
lưng Sở Hiên, cũng không dám phát ra tiếng gì nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.