MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 13

Ông ngoắt người quay gót. Giờ thì lại là ông già Bút Tre hai tay lôi hai

chàng nghệ sĩ xềnh xệch ra cổng hội trường tỉnh Vĩnh Phú. Tôi tò mò thủng
thẳng đi theo ba người. Chiếc xe đạp dựng bên hàng rào gạch, vỏ yên nhựa
đứt ngậm, vếch lên như mõm chó, không chắn bùn, chắn xích, lốp buộc
khúc lồi khúc lõm như rắn cạp nong, poóc-ba-ga chằng một bó sắn tươi bọc
lá cọ.

Bút Tre hào hứng chỉ vào bó sắn củ:

- Này đây sắn cao sản mới được các anh ở sở Nông nghiệp cho trồng thử

ở quê. Các cậu có thèm không, tớ cho tất luộc tất mà ăn. Bở tắc cổ họng...

Nhạc sĩ Thùy xua tay:

- Thôi ạ, sắn này chắc bác mang lên báo cáo tỉnh chứ gì? Để hôm khác

ạ…

Văn Chinh liền tay đặt lên bó sắn:

- Sắn nhà thơ Bút Tre trồng có khác, củ nào củ nấy múp míp như lợn

con. Thôi thì chúng con chỉ dám xin bố hai củ gọi là nếm thử. Để bố còn
mang đi cung tiến chứ...Con cam đoan với bố, ông tỉnh nào hôm nay nhận
bó sắn này của bố thế nào cũng phải ký nhoằng gia ân cho xã Đồng Lương
một món hớ...

Nhà thơ Bút Tre cười khơ khơ:

- Chịu các thầy, chả là cái trạm xá xã mới bị tốc mái... các lão biết vậy thì

tớ không cho các lão nữa. Hôm nay các lão có hội nghị, được ăn no, ăn tươi
rồi...

Bút Tre bỗng ngẩng lên, chợt thấy tôi đang bị thu hút bởi chính ông. Ông

lại gần tôi, chìa bàn tay nhăn khô nhưng mềm và ấm, lem nhem mực, loại
mực tím gia công từ thuốc nhuộm thời đó:

- Đồng chí bộ đội trẻ quá nhỉ... cậu lính... cậu có ăn sắn thì tôi cho? Tôi

chỉ cho cậu thôi.

Cao Khắc Thùy phấn khởi khoe với Bút Tre, theo giọng điệu Bút Tre:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.