MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 157

cứ một họa sĩ chân chính nào, Lưu Công Nhân khoái chơi với cánh nhà văn
nhà thơ và nhạc sĩ hơn cả. Trong các câu chuyện thì ông thường nhắc đến
các danh họa và các nhà văn nhiều nhất. Chẳng thế mà trong vựng tập của
ông có cả đề từ chụp nguyên nét chữ Tô Hoài: Lưu Công Nhân, người của
dọc đường kháng chiến và bình yên.

Tôi chứng Lưu Công Nhân gặp lại Sao Mai sau 43 năm xa cách. Hai

người từng là bạn chơi trong kháng chiến. Ngỡ cả hai sẽ ôm chầm lấy nhau
vồ vập. Tôi đã thất vọng vì không có show đó. Khi thấy nhau, Sao Mai
ngồi yên hút thuốc lào, khẽ giơ tay lên chào. Lưu Công Nhân, gật lừ đừ đi
vào phòng hạ xuống chiếc ghế người nào đó đã nhường. Ông ngồi như là
vừa mới đi ra ngoài mấy phút rồi trở vào. Sao Mai hỏi:

- Thế nào?

- Chẳng thế nào cả... vì nhìn quanh vẫn thế...

- Ừ thì tất cả vẫn như vầy vậy thôi...

Lưu Công Nhân rút bút mở cặp ký họa. Mười phút sau một Sao Mai,

khắc khổ, hồn nhiên như Đông Kihôtê hiện lên giấy. Thuốc lào và cognac.
Lưu Công Nhân chẹp miệng:

- Đàn ông tôi chỉ chơi với những người tài nhất thế giới. Nếu không thì

thà chơi với người đàn bà xấu nhất thế giới họ còn có nhiều thứ để chơi
cùng ta hơn...

Đã nói xong câu nói tầm cỡ của một ngôi sao, ngồi loáng thoáng mươi

phút Lưu Công Nhân lặng lẽ dắt chiếc xe máy cồng kềnh chằng buộc
những túi, những cặp, nháy với ai đó cùng cánh hẩu chuồn ra một cái quán
thanh sạch nào đó nhâm nhi một vài chai bia Hà Nội. Thường thường nếu ở
Việt Trì là tôi, Ngô Kim Đỉnh, Quang Thái... Còn ở Vĩnh Yên là Vũ Khánh,
Võ Huy Cát, Hoàng Trúc... còn ở...

Tôi biết bất cứ đâu ở nước Việt, Lưu Công Nhân cũng có những người

yêu quý một cách hoàn toàn, không vì một lý do gì, ngoài một lý do ông là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.