MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 176

Chẳng mấy khi có dịp qua miền thượng sông Thao, tại sao tôi không ghé
thăm ông lão nhà văn này nhỉ. Một ngẫu nhiên với tôi và một ngẫu nhiên
trong văn chương Ngô Ngọc Bội thời kỳ đầu xây dựng HTX nông nghiệp
đã tìm gặp được sự tương đồng. Tẻo teo thôi cũng là "một" lúc này.

Xem chừng yếu tố ngẫu nhiên chưa phải đã hết đất dụng.

Tắt máy, tôi lễ phép hỏi thăm ngay ông lão đang vót nan tre:

- Thưa cụ, cụ cho con hỏi thăm đã sắp đến xóm của nhà văn Ngô Ngọc

Bội chưa ạ?

Chờ đến khó chịu. Mãi rồi âm sắc trầm khê, đậm như màu nước sông

Thao, thủng thẳng cất lên:

- Lão Bội ấy à. Bội thực hay là Bội Ngọc...

- Vâng ạ. Bội Ngọc…

- Lão ta thì có gì quan trọng mà anh phải lọ mọ mò đến… Xa đấy, chắc

gì lão ấy có nhà. Tào lao chi khươn lắm… Giao du làm gì cho mất thì
giờ…

- Dạ, chắc cụ đùa, chắc cụ gần chùa gọi Bụt bằng anh đấy thôi ạ…

- Chậc, cái cậu này ở đâu ra mà khá thế nhỉ. Có vẻ thông minh nữa…

Ông lão ngoắt ngay người lại, lột mũ cối ra, nhe hàm răng hạt nhót,

thủng một vị trí hàm dưới tối đen, ngoác miệng cười hết cỡ:

- Đố biết ai đây không?

Một gương mặt cũ kỹ quen quen, phai bạc. Gương mặt tinh quái, lằn

những nét gan lì ngấm ngầm, nhưng lại ánh lên chút ngây thơ vô tội. Chấm
nốt ruồi gần miệng như phụ họa thêm nét đặc sắc của gương mặt, đồng thời
có giá trị như là một điểm nhấn phân biệt. Tôi lắp bắp, há miệng định gọi to
một cái tên lấp ló trong tiềm thức. Rồi thì vướng víu ấy cũng bật khỏi rãnh
mòn trí nhớ:

- Ôi là anh Bội ạ. Em xin lỗi… Em không ngờ anh rời Hà Nội về quê lại

hội nhập ngược thành công đến thế này…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.