MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 177

- Thì mình là nông dân gộc. Cắt thịt không có máu mà chỉ thấy nước bùn

lỏng chảy tong tỏng…

- Sao anh ngồi giữa ngã ba đường vót nan?

- Ở nước phải ngồi giữa nước, ở làng phải ngồi giữa làng thì mới mục

kích hết mọi sự đời chứ. Mình còn nợ mấy cái tiểu thuyết về nông thôn
nữa…

- Dạ… Bây giờ ở đâu chẳng sẵn máy xay, nong nia rồi cũng chỉ còn

trong trí nhớ người già và trong bảo tàng dân tộc học. Chẳng hay anh đan
nong làm gì… Hay còn chị Cả Phây nào nữa ạ?

- Chẳng để làm gì cả. Giải khuây, kiếm cớ ra đây ngồi. Và phòng khi

đám con cháu mấy ông bạn Hà Nội lên chơi thì có cái xú vơ nia…

Trầm một lát tôi chiếu đèn ông. Dường như đọc được sự ái ngại trong

tôi, Ngô Ngọc Bội nhìn xuống bộ quần áo đang mặc, vẻ như sẽ tiết lộ một
bí mật động trời:

- Mình có mấy chục bộ quần áo đẹp, mới toanh toánh toành nhưng ngại

mặc. Quần áo mới quá vải cứng kễu mặc khó chịu vì sự sột soạt của nó. Về
quê đóng bộ chỉnh chện, nhà cửa sáng lòa thì chỉ có mà chơi với lợn gà,
chẳng ma nào mò đến. Dù giết lợn thui bò bày cỗ… Mình về nhà thôi.

Từ ngày ông hưu, tôi chạm ông thường xuyên trong các dịp hội hè có

tính văn nghệ. Lúc vắt tay sau lưng, lúc khoanh vòng trước ngực, Ngô
Ngọc Bội chậm rãi thả bước, cười với người này, gật với người kia. Mủm
mỉm và mủm mỉm. Được trịnh trọng mời phát biểu thì cũng trịnh trọng chối
từ. Có lẽ ông tự tạo cho mình một thái độ vô vi riêng biệt. Đến bữa thì chọn
góc khuất ngồi ăn thật thà. Xong là lặng lẽ tìm đến bàn nước hỏi ai có điếu
không. Cao hứng bởi thấm khói thuốc lào, Ngô Ngọc Bội nửa như bực bõ
nửa như so sánh lẫn chê bai thoang thoảng chẳng nhằm vào một ai:

- Các cậu bây giờ sướng thật… sướng thật… nhưng đơn giản quá, dễ

dàng quá. Phải cần lao, cần lao gục mặt vào đời sống mới được… Như tớ
đây này…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.