MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 201

NGUYỄN QUANG THIỀU

Chiếc bình rượu của nguyễn quang

thiều

1

B

óng chiều sậm xạc xào trên tàng cây ca du. Đoàn xe Hải Âu đón đại

biểu những người viết văn trẻ lần thứ IV lên Hồ Tây dự chiêu đãi của
Trung ương Đoàn theo nhau lăn bánh. Lúng túng với chìa khóa cửa nhà
khách Chính phủ, tôi ra trễ phải bám cửa xe.

Nhưng còn người chậm hơn tôi. Một gương mặt quen quen tôi đã gặp mà

chưa thể nhớ. Nguồn năng lượng nào đó từ phía anh ta tán xạ vừa hút vừa
đẩy nên tôi không cưỡng được tò mò...

Quần áo bò cả cây bạc phếch. Giày chiến sự. Tầm thước, quánh đặc, nâu

mịn, đường nét sắc đậm. Tóc suôn bóng, rẽ ngôi giữa. Mày rậm. Mũi gồ.
Râu bàn chải. Cằm mạnh mẽ. Mắt to, ẩn chứa cả thông tuệ lẫn mơ mộng, tự
tin lẫn rụt rè. Phóng khoáng mà gìn giữ. Lịch sự nhưng không cách xa. Thứ
văn hóa giao thoa giữa Đông và Tây. Cảm giác rõ nhất, ấy là sự cân bằng
luôn hiện diện trong anh qua một chiếc bóng nước với hai vạch ngang định
chuẩn màu đỏ của chiếc thước kỹ thuật...

"Ông cho tôi nhờ tí!" Sắc giọng trầm, người đó tự tin bám mé cửa đối

diện. Tôi chưa kịp nhích thì anh ta đã kịp nhoai lên nhưng không hề có va
chạm. Xe chạy nhanh hơn. Tựa lưng vào cửa nhìn xuôi về phía sau xe, anh
ta quan sát đường phố với tất cả sự háo hức lẫn ngán ngẩm bẽ bàng.

Bỗng có tiếng Mai Văn Phấn trong xe ngơ ngác, kêu lên: Ô, còn Thiều,

Thiều đâu nhỉ? Bọn mình để quên nó à?

Gã tầm thước, rướn lên, vẻ ề à, hài hước:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.