MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 208

- Rất tiếc, tôi không chiều ông được. Nó không nghiêm trọng đến mức

người ta tẩy chay văn ông. Tôi dở maket ra bây giờ thì ảnh hưởng đến quá
nhiều người. Và có lẽ ông cũng cần có một bài học nào đó qua việc này...

Đó là thời kỳ gặp hắn còn khó hơn gặp Bộ trưởng. Sáng, trưa, chiều, tối

giỏi hẹn lắm hắn chỉ nhao ra trước quán cafe trước 17 Trần Quốc Toản ngồi
ngơ quầng mắt thâm xếch lên giời nghĩ ngợi. Đối mặt mươi phút hỏi câu
nào thì hắn đáp câu ấy, nửa mặn nửa nhạt rồi lại nhìn đồng hồ. Ngáp vặt.
Nhưng vẫn thầm thào như dỗ dành đứa trẻ đang làm phiền:

- Này, có vấn đề gì không ông? Tôi đang kẹt việc quá. Trưa nay định ở

đâu nhỉ? Ờ... ờ ờ… ờ… Nếu chưa có hẹn với ai thì bọn mình ngồi với nhau
chút nhỉ... ờ ờ ơ...

Tôi còn đang ngẩn lục lại chương trình, thì hắn nhăn như đau dạ dày, sờ

lên túi ngực cả nắm bút dạ, bút bi đỏ. Rên rỉ:

- Nào ông ơi, nếu có bài vở nào thì đưa đây cho tôi nhờ...

Chán, tôi buông ra thì hắn lững thững băng đường. Vừa chạm đến mép

sân số nhà 17 thì quàng chân như thỏ tót về phòng hì hụi, trần lưng cùng
họa sĩ xoay xỏa ma-két. Căn phòng chưa đầy chục mét vuông bừa bộn
những bản thảo, đĩa bát, tàn thuốc, vỏ chai, bã cafe, mì ăn liền, bánh mì...
Tóc rụng đan lưới trên tấm đắp và mặt gối.

Văn nghệ Trẻ vọt lên đến 2 vạn bản mỗi kỳ phát hành.

Rồi một đêm, tôi bỗng giật mình vì chuông điện thoại lúc hơn mười giờ.

Giọng của Thiều xốn xang như vọng từ dưới đáy sâu lũng núi. Chỉ là

những câu thăm hỏi thông thường. Khỏe không? Viết được không? Có si
mê nàng thơ nào không? Tôi chợt lo lắng vì sự khác thường. Hôm đó là
ngày in báo, để ngày mai phát hành, vậy mà Thiều nhàn tản chơi rông...

Mấy hôm sau tôi có việc về Hà Nội, hẹn gặp thì Thiều hớn hở ngay:

- OK! Tôi dành cho ông cả ngày luôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.