MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 219

- Thì chú lại chê bai thơ người ta chứ gì… May mà người ta mới chỉ hắt

nước, chứ không là gạch hay đá…

Ra nhặt chiếc túi thổ cẩm, tôi dựng xe đạp của hắn vào tường. Ngọc ngồi

bó gối giữa nhà kềnh càng như một gốc cây cổ thụ mới nhổ từ rừng về.
Người họa sĩ đồng hương đặt cốc bột sắn lên bàn rồi quay vào bếp xới một
bát loa cơm nguội, mấy miếng đậu rán, mấy miếng chả rim, cà muối trước
mặt hắn, dịu dàng an ủi:

- Em tranh thủ ăn ào cho đỡ xót ruột…

Ngọc ể oải cởi sơ mi cổ áo cháy hằn nếp mồ hôi và bụi vắt ngang thành

ghế. Đón chiếc khăn mặt lạnh từ anh Ninh, hắn lau khan, bưng bát cơm ăn
một cách thật thà. Anh Ninh chĩa cây quạt thẳng về phía hắn. Nước mắt còn
đọng ngấn ngơ ngác nơi tròng màu cát buồn hoang. Cốc bột sắn, rồi thêm
một miếng dưa hấu. Gặm hết phần thịt dưa đỏ, hắn cẩn thận cạp phần cùi
trắng sượng. Ngồi im.

- Mấy hôm rồi chưa cơm?

- Dạ… em không nhớ… có lẽ hai hay ba hôm - Hôm qua có canh cá bò

ngon quá, cả nhà đợi mãi không thấy thi sĩ về. - Anh Ninh bỗng tếu: Mắt
thẳm thơ vàng không ra gạo. Hết gạo em ơi vũ trụ chìm...

Ba anh em pha ấm trà mạn. Ngọc đã xẹp bớt hơi, ngồi một góc gọn gàng.

Anh Ninh niêm nót đặt chén nước mời hắn:

- Chú cho rằng chỉ có chú mới biết tôn thờ văn chương hơn người hay

sao. Đây là cuộc sống trần gian. Không thể tranh biện đến cùng cái chân lý
mình ngộ. Mỗi người ngộ mỗi cách. Mà chú cũng phải bớt bớt rượu. Các
thi nhân xưa, người ta uống rượu là để có lý do làm thơ.

Hắn nhâm nhi chén nước chè, cười nhẹ nhưng trong nụ cười và ánh mắt

có lửa:

- Về rượu thì có thể anh đúng. Nhưng anh quá vo tròn. Nói như anh thì

sẽ chẳng bao giờ có chân lý nào hết. Chân lý mới thì chỉ có thể xuất hiện
khi nó được va đập bằng chân lý đối chiều. Và em sẽ nhập thế. Hơn ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.