MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 221

Hừ, hắn luôn mồm lo tìm kiếm tư bản. Nhưng dường như chỉ nói xong

câu ấy là hắn đã tưởng mình tìm kiếm được rồi. Miếng cơm manh áo chưa
bao giờ có thật thường hằng. Với hắn chỉ có thơ là tồn tại trong trạng thái
thánh nhân không hình hài. Nhắc đến tiền bao giờ hắn cũng nhăn nhó,
nhưng đó là cái nhăn mặt thoáng qua của đứa trẻ làm trò… Mà có tiền thì
cũng để cho hắn mua quà cho trẻ con hàng xóm và đứa con gái nhỏ trên
Đoài.

- Sao ông không đọc thơ nghe cho vui nhỉ…

Ngọc vằn mắt lên tức thì:

- Với thơ sao lại là đọc cho vui được. Đằng ấy lại sai rồi… Nhưng nể

tình tôi sẽ đọc những bài thơ sắp in trong tập mới…

Súc miệng. Thay cái áo tươm hơn. Với lên cao, Ngọc lấy hương trầm cất

giữ đâu đó giữa những cuốn sách. Đó là những dây hương vòng. Chiếc lư
hương ba chân đất nung có chữ ký hình hoa sen ngun ngút hương trầm.
Gian bếp cũ ám khói ám mùi chuồng lợn bỗng trở nên thanh khiết tĩnh lặng
như ngôi chùa. Ngồi trên những tờ báo trải thay chiếu, hắn gần như trong tư
thế luyện yoga. Sự thành kính với thơ của hắn khiến tôi tự dưng trào nghẹn
nơi lồng ngực. Hắn coi thơ như Chúa mà Chúa chưa thừa nhận thơ hắn.
Không, không phải Chúa không thừa nhận thơ hắn. Chúa đã cho hắn tài
thơ. Chỉ đồng loại với hắn là chưa thừa nhận thơ hắn.

Quay ra khung cửa, tôi chợt thấy hiện trước mắt hình ảnh chữ ký hoa

sen. Dưới lớp vỏ sần sùi, gai cạnh của thân cây cọ già, bên trong là cái ngò
sen trắng muốt, dễ tổn thương.

- Tôi thích ông đọc một bài về hoa sen…

- Về sen thì đây nhiều nhiều... đằng ấy thí dụ đi…

- Liên bút từ sen Huế…

- Sen nở như không biết người âu sầu/ Hay sen cũng âu sầu mà người

không biết/ Cùng đượm sắc trong, cùng đượm hương từ ngàn đời/ Chỉ khác
em lên tiếng mà ta lặng im/ Ta đã ở hơi lâu trong cõi bụi/ Mừng thầm mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.