MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 244

đau đã sinh thành ra mình…"

…rồi mẹ bảo: có ngôi đền chỉ làm bằng nước mắt

rồi mẹ bảo: có ngôi đền chỉ xây bằng đức tin

rồi mẹ bảo: có ngôi đền làm bằng lời cầu nguyện

rồi mẹ bảo: chiều xuống rồi về nhà đi con

…Đức tin ở một ngày mai

…nơi nước chảy trong đá

nơi trăng soi trong đá

nơi máu thức trong đá…

Đây không những là thơ mà còn như một khúc kinh cầu nhật tụng hàng

ngày của thân mẫu nhà thơ. Không hiểu sao, tôi cứ tin là như thế. Trong các
trang tin thời sự người ta không còn nhắc đến nhà báo Nguyễn Việt Chiến.
Nhưng đã có một Nguyễn Việt Chiến nhà thơ trở về với những chiêm
nghiệm sắt máu, mà bất cứ người nghệ sĩ có chút phiêu lưu cũng thèm sở
hữu, nhưng chắc sẽ ngại ngần trải nghiệm. Tâm thế đàng hoàng và sòng
phẳng, không hề có dấu vết oán thán, trách cứ hay đổ lỗi thời cuộc. Thật
không dễ cho một nhân cách con người, và càng không dễ cho một nhà thơ.

Giữa Quốc tử giám, ngày Thơ Việt Nam 2009, Nguyễn Việt Chiến trên

thảm đỏ lại thống thiết đọc thơ ngợi ca Tổ quốc và con người, trong rưng
rưng nỗi niềm. Sau đông giá cằn khô là mùa xuân tươi mới, phải chăng nhà
thơ trang nghiêm đứng kia cũng đang là "ta học mùa xuân cách tặng hoa"…

Tôi ở Phú Thọ, khoảng cách Việt Trì - Hà Nội không xa nhưng cũng

chẳng gần cho chuyện thơ phiếm. Những bài thơ vẫn còn bỏ dở giữa tôi và
Nguyễn Việt Chiến từ một hai năm trước ở sảnh tòa nhà Hội trường Ba
Đình cũ hôm mưa tàn xuân.

Tình cờ sắp đặt trong bữa giỗ tưởng nhớ một nhà thơ xứ Đoài, chúng tôi:

Nguyễn Việt Chiến, tôi và cả Đỗ Doãn Hoàng cùng chạm mặt. Đỗ Doãn
Hoàng nhìn tôi ý nghĩa. Không ai muốn nhớ rằng mình đã ngậm ngùi thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.