MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 246

cảm giác cũ mà cũng không gai gợn của cách tân. Nhà thơ của những cảm
giác về hình ảnh để gọi ra câu chữ về phận người, dù hạnh phúc hay đau
khổ vẫn sang trọng một cách Nguyễn Việt Chiến, chứ không phải nhà thơ
nhăm nhăm đi tìm câu chữ:

Thành phố cũ như một con tàu đắm/ nằm mơ dưới sao trời và nghịch lý

của rong rêu…

Đường Bắc Sơn nhạt nắng. Tiếng động cơ ngập ngừng. Chúng tôi dừng

lại tìm dấu tích bậc thềm. Bức ảnh trong máy Trần Nhương nhờ Nguyễn
Đình Toán chụp hôm ấy có được in hình? Lê Đạt đã thành bậc tiền hiền của
Hội Nhà văn. Hội trường Ba Đình làm phông nền cho bốn người trong mưa
hôm nào cũng biến vào hư không. Khoảng trống hàng rào vây quanh đang
chờ mọc lên tòa Quốc Hội mới. Nhà thơ nhìn ngơ ngác vào trống vắng, âu
lo, hy vọng.

- Kỷ niệm lần thứ 55 năm hoặc 60 năm Hội Nhà văn Việt Nam, không

biết có được tổ chức long trọng ở Hội trường Ba Đình mới không nhỉ?

Tôi vẫn đang mải tưởng đến hình ảnh Trần Nhương níu Lê Đạt. Nhà thơ

già cười hết cỡ, hở cả chiếc răng cửa sứt. Nhà thơ trẻ (so với Lê Đạt)
Nguyễn Việt Chiến thì tay đưa ra trước, nhìn thẳng với tất cả sắc thái trang
nghiêm lẫn dịu dàng của kẻ mộng du…

Năm 2009

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.