MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 245

nào, trong buổi sáng trung du nặng đến từng hơi thở. Cái nắm tay thật chặt,
tôi nâng lên chén rượu vốn rót ra để nhớ một nhà thơ ra đi phút chốc còn
nèo mừng thêm một nhà thơ trở về.

- Chùm thơ ngày ấy, ông gửi tôi quá dài… quá dài với báo Thanh Niên.

Nguyễn Việt Chiến cụng ly. Rắn rỏi, nâu sẫm, ánh mắt nhìn thẳng hồn

hậu. Ngửa cổ cạn một hơi.

Giữa ồn ã, tôi bỗng nhớ ra và để nhắc mình nhiều hơn là muốn nói với

nhà thơ.

- Tại sao nhỉ, có dấu vết nào của thời kỳ phóng viên nội chính không nhỉ.

Những bài thơ hay nhất và quan trọng của Nguyễn Việt Chiến đều gắn với
một chữ ĐÊM: Những con ngựa ĐÊM. Những ngôi chùa trong ĐÊM. Gặp
Nguyễn Du trên sông mưa ĐÊM. Tại sao thế? Thưa anh?

Ngẩn ra, nhà thơ cười hì, rót thêm vào khắp các chén vơi quanh mình.

- Cũng biết sao nữa. Tự dưng nó vận vào thơ tôi ấy mà…

Không, tôi không tin là đơn giản như thế. Tôi nghĩ nhà thơ còn cách trả

lời khác.

Buổi chiều ấy, sau khi lang thang mót thêm cuộc rượu chờ của mấy

người bạn, tôi đành phiền Nguyễn Việt Chiến đưa vòng lên bãi đỗ xe phía
Hồ Tây. Nhà thơ phơi phới vê ga, nhấn tay cương con ngựa chứng hết thời
nhan sắc, tha tôi ngật ngưỡng sau lưng. Chiếc mũ bảo hiểm dành cho các
tay đua chuyên nghiệp nhường cho tôi, hôi như mũ trùm sò. Nhà thơ dùng
chiếc mũ bảo hiểm trẻ con, ép cố cũng che được lưng đầu.

Tất bật như chàng trai 15 và điềm tĩnh như sư trụ trì. Ừm hừm. Nguyễn

Việt Chiến là thế nào nhỉ. Nhìn tấm lưng áo đẫm mồ hôi của nhà thơ tôi đặt
câu hỏi và lẩn mẩn hình dung.

Trầm tích văn hóa gốc không gian Bắc bộ, kết tinh phố thị và quê làng cổ

mà điểm nhấn là Hà Nội và xứ Đoài cật ruột lúc nào cũng phảng phất niềm
đau hư thực, hạnh phúc mờ nhòa cõi người, cõi Phật trong giọng trầm
Nguyễn Việt Chiến. Một giọng thơ mà đọc bất kỳ lúc nào cũng không có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.