MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 250

Ta bỗng hiểu rằng mình là cái cớ con con Y vin vào, để xả bớt những

cuồng nộ lưu cữu vò xé chính Y.

Nhiều người thích nghe Y chửi. Cảm ơn Y đã chửi. Chẳng qua là vì cái

sự chửi điệu nghệ của Y. Cái chửi để không bao giờ thù hận. Chửi để gắn
kết những tan hoang trong nghi kỵ giữa bạn bè…

Với tôi thì vừa may mắn vừa thiệt thòi khi chưa được và bị Y chửi.

Nhưng đêm nay tôi không vượt được qua cánh cổng nhà mình thì cái sự

Phạm Xuân Nguyên kia sẽ đến nhỡn tiền.

Vợ thì sợ quanh năm, sợ thêm nữa cũng thế nên tôi đã tìm cách lặng lẽ

mở cửa, không nổ máy, đẩy xe ra đường một quãng xa mới khởi hành.

Lạ thật có những thân quen mà chúng ta chẳng biết bắt đầu khi nào. Tôi

và Phạm Xuân Nguyên cũng vậy. Tự dưng biết nhau, tự dưng đã thấy một
ràng buộc được đan cài bởi văn chương và mù mờ đời sống mà người ta
gọi là hợp duyên.

Sự hợp này không thân, không nhạt; nó ẩn hiện, chưa kịp phai thì lại sự

kiện nào đó nhắc tôi nhớ rằng trên đời có một gã đầu bạc có thể là bạn.

Phạm Xuân Nguyên - cái tên luôn được người ta nhắc đến ở đâu đó trên

các phương tiện thông tin chính thống và phi chính thống. Người ta nhắc
đến Y là bởi vì Y "nói to giữa những im lặng và khoảng trống". Y không
nhân danh bất cứ tín điều nào. Y nhân danh chính Y.

Và đêm nay cũng vậy, Y đã oang oang lúc Việt Trì say ngủ. Y đánh thức

khi tôi sắp không nhớ Y.

Đại lộ Hùng Vương hun hút. Sương mờ như tung vôi bột. Đèn đường

vàng rớt xuống vỉa hè. Bà chủ quán nạ dòng phôm phốp những mỡ, có
gương mặt kẻ vẽ đậm tất cả mọi nét ngồi đánh bài tẩy với mấy cô gái giọng
Nam làm nghề mát-xa đi ăn đêm.

Cạnh đấy ngả ngốn hai gã đàn ông ôm khư khư lấy chiếc bàn nhựa. Một

là Phạm Xuân Nguyên, còn gã kia đầu gần như trọc, mặt to, mũi nở, tướng
quan lớn, nhưng toát lên sự phúc hậu, hài hước nào đó. Vâng, gã đó là Văn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.