MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 251

Công Hùng một nhà thơ ngụ ở Tây Nguyên nhưng danh tiếng thì thuộc về
cả nước.

Đĩa cổ cánh gà mới khuyết hai mảnh đầu. Chai rượu trắng vơi lưng.

Rượu đã rớt lênh loang mặt bàn. Hai bát cháo gọi lâu chưa đụng tới bắt đầu
rạn vỡ lớp tinh bột căng bề mặt. Tôi đứng sau lưng mà hai gã không biết,
vẫn đang tranh biện bảo ban nhau.

Gã đầu bạc với hộp tăm nhón vài chiếc ném ra bàn, hiếng mắt quan sát

một lúc mới nhặt lên một que bóng nhất, khe khẽ chọc chọc thăm dò vào
hàm răng. Chẹp miệng, tợp ngụm rượu, cạn trơ. Hàng ria rung rung như
bầy kiến lửa hiếu chiến giơ râu, giơ cẳng!

- Ông thuộc Tây Nguyên. Mấy cái gần đây tôi đọc ông viết thấy Tây

Nguyên sờ sờ trước mặt, có thể cấu véo ngay vào da thịt được… Nhất là
câu thơ tả thiếu nữ ngực trần đi gùi nước vượt dốc.

Gã đầu trọc khụt khịt:

- Ờ thì tôi ở Pleiku ba mươi năm. Cắt máu bây giờ chỉ thấy chảy ra thứ

rượu cần hòa bụi đỏ bazan… Sao chưa thấy tăm thằng cha Thiện Kế đâu
nhỉ? Khẹc, cho tụi mình leo cây pơ-lang...

- Chậc… thì cũng phải để nó có thời xoa tay trình bày với vợ chứ…

Đầu bạc tưng tửng nhận định, nhưng quả là Y tinh. Không hổ danh đã

một lần sang sông đắm đò mà quần áo vẫn khô, lại không chút bợn gợn cay
cú đàn bà.

Về cái sự đàn bà của Y tôi không dám viết. Nhưng chắc chắn Y là kẻ cay

đắng trong bể tình. Đọc sách đến mụ mị vẫn nhớ từng câu chú thích rồi đối
chiếu sang tiếng Anh, tiếng Nga, tiếng Pháp, uống rượu đến đờ đẫn nhưng
vẫn không quên chiếc giày bị đá văng góc quán, thọc chân một lần vẫn
đúng phom.

Say say tỉnh tỉnh không biết đâu mà lần thì yêu cực nhọc lắm. Có thể khi

cần đàn bà Y thích sự đơn giản, có thể khi cần đàn bà Y muốn cắt cả máu
mình dâng hiến cho người ta. Loại đàn bà thứ nhất thì Y chỉ cần chứ không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.