MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 252

yêu. Loại đàn bà thứ hai, đã tuyệt chủng như khủng long. Họ phải có trí tuệ
cho Y kính phục, có nhan sắc cho Y mê say.

Nhưng biết đâu Y vẫn có một người đàn bà mơ ước cất giấu ở đâu đó mà

thương nhớ. Hình như có một lần Y phát ngôn: Tình yêu là thứ không nên
ăn đúng bữa! Xét ra, Y còn ối những thứ không đúng bữa, đúng lúc, đúng
thời…

Còn như ai thấy Y quàng vai, ôm eo một nhan sắc dìu dặt trên phố nào

đó khắp nước Việt, tôi xin đánh cược chai bia Hà Nội cuối cùng rằng, đó
chỉ là kẻ chia sẻ bữa nhậu cô đơn của Y hoặc là nhan sắc đó mới sáng tác
được một tác phẩm (văn xuôi, thơ, tranh, nhạc, trình diễn) không giống
ai…

Xe tôi xịch cách chưa mười mét, đèn pha quét chói mắt mà hai gã không

hay, ngay cả khi cái thằng tôi khốn khổ đứng sờ sờ sau lưng. Cái giống văn
chương lâu ngày gặp nhau thật lạ, súng bắn bên tai cũng không thèm nghe,
chỉ say sưa nói về những đứa con tinh thần của nhau trong cơn lên đồng tự
kích.

Tôi lặng lẽ nhấc ghế, ngồi xuống. Hai gã vẫn đang cạnh tranh ngôn ngữ

về tác phẩm hậu hiện đại nào đó mà Ngân Xuyên mới dịch.

Văn Công Hùng đặt kịch chiếc chén thủy tinh sứt miệng. Phạm Xuân

Nguyên cầm chai rót rượu. Hai gã nhướn mày vội vã làm hiệu mời tôi.
Chuyện lại cuốn đi.

Rồi tôi cũng phải cắt ngang hứng của hai gã, thúc Phạm Xuân Nguyên đi

đâu đó xa 20 km rưỡi cho xong việc. Y buồn rầu thông báo kế hoạch đó
hủy rồi. Vướng cái... Văn Công Hùng sáng mai phải bay sớm. Chủ yếu là
cho Văn Công Hùng lên thắp hương các vua Hùng để ngấm thêm sức mạnh
cội nguồn về Tây Nguyên làm văn nghệ được vững vàng hơn.

- Sao ban nãy ông thở than có cô học trò vừa xinh vừa giỏi ngày mai đi

lấy chồng quê ở Phong Châu?

Gã đầu trọc bỗng tố. Y tư lự, khàn khàn xác nhận:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.