MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 263

- Chắc đồng chí muốn tôi đọc bài "Tây tiến" hay "Mắt người Sơn Tây"…

Nốt-ruồi-mép gạt đi.

- Tôi chưa nghe có bài thơ ấy bao giờ. Tốt nhất là đọc bài "Từ ấy", hay

"Ta đi tới" mới đích thực là thơ.

Nhưng người thanh niên kia hầu như không nghe thấy ý kiến đó.

- Quang Dũng quê ở đâu?

Gương mặt ông bỗng đượm ánh sáng, khoanh tay ngước lên mây trắng

ngã ba Hạc, xoay ngang người chỉ sang bên kia sông, phía núi Ba Vì nhẩm
đọc: Cách biệt bao ngày quê Bất Bạt/ Trời xanh không thấy bóng Ba Vì…

Người thanh niên bỗng trầm mặt, nghiêng tai nghe. Một nụ cười mơ hồ,

xa lắc như chìm vào sương khói, anh lắc lư người tiếp giọng khe khẽ: Tây
Tiến đoàn binh không mọc tóc/ Quân xanh màu lá dữ oai hùm/ Mắt trừng
gửi mộng qua biên giới/ Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm…

Thấy người đàn ông ngây ngô nhìn mình, anh thanh niên chuyển giọng

đọc tiếp: Ta gửi nỗi nhớ thương/ Em mang giùm ta nhé/ Bóng ngày mai quê
hương.../ Bao giờ trở lại đồng Bương Cấn/ Về ngóng Sài Sơn ngắm lúa
vàng/ Sông Đáy chậm nguồn qua Phủ Quốc…

Gò má dãi dầu chợt loang nước mắt, bàn tay đưa lên quệt chấm ướt, nhà

thơ Quang Dũng bất ngờ ôm choàng lấy người thanh niên vừa đọc thơ
mình vỗ vỗ vai:

- Xin cảm ơn… cảm ơn lắm lắm…

Khi nhận lại túi đồ bước lững đững trên con đường, Quang Dũng vẫn

không tin mình đã được tha ra dễ dàng đến thế. Nhưng biết đi đâu bây giờ?
Cầu phao vẫn cắt.

Người thanh niên trước khi thả cho Quang Dũng đi, nói:

- Tôi tin ông là Quang Dũng thật. Thời buổi này chỉ có các nhà thơ mới

quên căn cước. Mới để râu mà không hề lo khi người ta đối chiếu ảnh với
người thật. Hơn nữa tôi khi là học sinh giỏi văn toàn miền Bắc, đã được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.