MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 264

đọc về Quang Dũng và những bài thơ không được phổ biến tuyên truyền
hiện nay…

- Các thầy giáo của anh nói thế nào về tôi?

Người thanh niên thở dài.

- Người ta nói rằng, đứng trên quan điểm quan hệ cá nhân với Quang

Dũng thì hoàn toàn đáng tin, nhưng đứng trên quan niệm tập thể mà quan
hệ với Quang Dũng thì không thể chấp nhận. Áo bào thay chiếu anh về
đất… Làm sao có thể nói về sự hy sinh của đoàn quân công nông nhuốm
màu vị phong kiến cổ xưa như vậy được. Nó phải là cái gì đó mới mẻ và
gân guốc sắt thép thì mới tương xứng.

Người đàn ông bỗng dưng so vai thu nhỏ người lại.

Anh ta đang định nói gì nữa thì chiếc điện thoại to như chiếc hòm đựng

dụng cụ cắt tóc trong góc lều ré lên như mèo bị bóp cổ. Nhao vào ôm ống
nói, anh thanh niên phẩy tay xua xua Quang Dũng ra cửa lều.

- Thế bây giờ... tôi... tôi...

Không dân cư. Không một nhà trọ. Không quán hàng. Bến sông tua tủa

họng súng phòng không. Bộ đội. Công an. Dân quân, tự vệ cũng là công
nhân đứng máy.

Quang Dũng loanh quanh hồi lâu khúc đường tráng nhựa khấp khểnh từ

hồi thuộc Pháp chạy ven sông. Hai bên mé đường, tre, chuối xùm xòa trùm
lên những mái gồi đẫm bụi, ụp sụp. Le lói ánh đèn dầu phòng không. Phía
dưới trạm gác, phía trên cũng trạm gác. Có một lối mòn xuống phía bờ
sông. Những cây gỗ tròn quấn dây cáp, to hai ba vòng tay ôm xếp chồng
lên, nối đuôi nhau tận mép nước. Bỗng đâu lắc thắc mưa. Những hạt mưa
thưa thưa, lạnh chói, xuyên thủng cảm giác qua lần áo vải. Nhà thơ rùng
mình.

Chẳng biết làm gì, Quang Dũng ghé chân ngồi xuống nghỉ trên những

thân cây gỗ, thầm nghĩ có thể đêm nay, những cây gỗ tròn sẽ là giường của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.