MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 27

cuốn ám khói như móng giò thui. Thần khí người đó toát lên một sắc vàng
nghệ non.

Nhà Bùi Đăng Sinh ngay mặt phố. Người đàn ông dựng xe tỳ tường nhà,

dưới bệ cửa sổ lớn bày tủ kính bán hàng. Một nửa bánh xe thập thò vào
giữa cửa chính để tiện trông chừng.

- Chào Đăng Sinh, chào cậu nữa nhé!

Giọng nói ấm, buồn, tự tin nhưng kín đáo vẻ nghi ngại. Người đàn ông

xách túi tiến lại bộ trường kỷ kê giữa nhà ngồi rít nốt mấy hơi thuốc lá cháy
chỉ còn như nửa chiếc tổ sâu kèn trước khi tiếc rẻ thả vào gạt tàn.

Bùi Đăng Sinh hồ hởi giới thiệu tôi là chú em vừa đến chơi, nhưng mải

việc không giới thiệu người đàn ông đó là ai. Thuốc cuốn một bịch trăm
điếu. Nước vối một ấm giỏ. Ngô lai luộc một rá. Trái nào cũng cỡ bắp tay,
hạt bóng cứng như sỏi cuội tráng dầu. Qua câu chuyện rời vụn giữa hai
người, chen đệm những nhịp thở dài và chẹp miệng ngán ngẩm, tôi biết ông
cũng là giáo viên Văn như Bùi Đăng Sinh.

Ông hút thuốc điếu nọ nối điếu kia. Cả tầng nhà mờ mờ khói thuốc như

đang hun sấy thứ gì đó. Nhẩn nha gặm, những ngón tay thô cùng lúc khéo
léo lạ kỳ chỉ nháy mắt đã tách được lưng lòng tay ngô hạt khỏi cùi. Không
vội vàng, ông há miệng hất vốc ngô hạt gọn lỏn vào bên trong. Nhai nghiền
ngẫm như đang chiêm nghiệm một triết lý về ngô lai. Rá ngô luộc mình
ông gặm đến 99,9%. Còn tôi dù đang sức, cố lắm cũng chỉ được nửa bắp.
Bùi Đăng Sinh ngó chiếc rá trống không, vui vẻ hỏi khách:

- Nữa không?

Ông khách gật gật:

- Tất nhiên, nếu thi nhân có thể xoay thêm.

Phố làng Thổ Tang thời đó đã là một thị trường dịch vụ nên mua một rá

ngô luộc lúc đang mùa không có gì là khó. Bùi Đăng Sinh chéo chân, tựa
cửa nhìn mặt đường lục cục chấm đen phân ngựa và ruồi bay, ới một tiếng
đã hai ba đám mang ngô luộc tận cửa. Nóng khói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.