MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 281

Từ độ người đi biết trưa quê./ Thương giàn mướp nhỏ hoa chưa về/ Vàng

hoa trưa ấy còn bay phấn,/ Thơm đến trưa này trưa mướp quê.

Xa.

Tâm trạng của người chờ đợi chiếc tàu thủy, cũng như chờ đợi bao điều

hứa hẹn hạnh phúc khác của cuộc đời, nó như hồ nước lung linh cuối lằn
cát trên sa mạc, nó như củ cà-rốt buộc trên cây gậy nơi phía trước miệng
con ngựa kéo.

Nghe còi tàu thủy thì có gì là lạ/ Sao nghe bao giờ cũng cứ xa./ Hơi tàu

lên chả đến với ta/ Báo một tí rồi lùi ra xa mãi.

Chỉ những Mắt, Bóng, và Hơi chờn vờn trong màn sương như trò chơi ú

tim đuổi tìm hạnh phúc, hay niềm vui nho nhỏ mà tác giả đã phải Đi suốt
mấy đời những cung đường không thẳng.

Nghe còi tàu thủy thì có gì là lạ/ Sao nghe bao giờ cũng rất xa.../ Như tai

nào nghe hộ.../ Như mặt người phai hết nét hôm qua.../ Như tiếng động nào
đang chìm vào xa...

Câu Hồ.

Như một truyện ngắn. Đêm. Hai ngươi đi câu quăng đứng ở hai bên bờ

hồ. Hai dây câu cùng hai lưỡi câu văng ra, vô tình ngoắc vào liền một. Ngỡ
vớ cá to. Hai kẻ câu cắm chân một chỗ, thi nhau dùng thủ thuật nhà nghề,
vần vã con cá tưởng tượng. Một bên kéo căng dây thì một bên lại chùng
dây câu. Họ tự lừa mình, lừa người câu bờ bên kia suốt đêm.

Chớp khuya nào sáng giật/ Người câu nhìn người câu./Lùi xa hai đôi

mắt/ Dõi tìm vào tít sâu/ Hồ yên về nỗi ấy/ Giang hồ cá xuôi mau/ Ngỗng
trời lên vời vợi/ Mặt hồ câu cắn câu...

Có lẽ không cần phải thêm lời về Câu Hồ, ngoài sự lặng im và dư âm lan

ngân trong lòng.

Sao Mai là người nhạy cảm với các trào lưu văn đương đại. Ông có thể

ngồi hàng giờ nói liên tục không nghỉ về văn học Mỹ la tinh, Văn học
Pháp, Văn học Trung Hoa cũ và có khi chỉ với một độc giả. Một khi đã để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.